Page 50 - Tạp chí Cửa Việt
P. 50

Và nó, chính nó đã khiến cho tôi quan sát Tết và nhìn nhận Tết bằng
          một con mắt khác dù điều đó chẳng mang lại cho tôi một chút cảm
          xúc dễ chịu nào. Và có thể nó không biết nhưng chính nó chứ không
          ai khác đã thúc ép tôi làm một người tinh tế. Có quá nhiều sự thay
          đổi mà tôi đã không nhận ra, chẳng hạn như việc tôi không thể chân
          thành với một ai khác dù đó là người mới quen hay thằng bạn thuở cởi
          truồng tắm mưa của mình. Mà tôi cũng chẳng chân thành với chính tôi
          nốt. Mọi thứ cứ thế, dập dờn dập dờn và trống rỗng.
                “Mày về chưa? Chiều qua tao tất niên.”
                Ơ kìa, là tin nhắn của nó. Thật là của nó. Thằng Lồi này đúng là
          linh như cái miếu. Nó biết tôi đang nghĩ về nó chăng? Chứ có ma lực
          nào hơn mà khiến nó nhắn cho tôi ngay lúc này? Tôi thoáng giật mình.
          Nó mời tôi qua tất niên thật hay là nó có ý gì khác? Ví dụ như mời tôi
          qua để làm bẽ mặt tôi vì học cho lắm chữ mà chưa xây được cho ba
          mẹ mình một cái nhà tử tế. Thật ra, nó không cần làm gì cả thì vẫn âm
          thầm khoét sâu vào lòng mặc cảm của tôi thôi. Chẳng biết nó nghĩ gì
          nhưng suy nghĩ của tôi khiến tôi khó chịu vô cùng. Đúng là Tết làm
          phô ra hết, đừng có hòng mà trốn. Nhưng sao người ta không phô
          lòng chân thành hay sự cảm thông?
                Trời ơi, sao tôi nhớ cặp bánh chưng năm ấy! Có lẽ tôi phải nghĩ
          nhiều hơn về nó. Khi ấy tôi chân thành, khi ấy tôi hồn nhiên, khi ấy
          tôi hạnh phúc. Chẳng lẽ một người chỉ có thể chân thành khi sẵn có
          thứ gì đó trong tay để mà ban phát, thứ gì đó mang lại cảm giác dư dả
          như lòng tốt chẳng hạn? Chẳng lẽ tôi không thể chân thành với thằng
          Lồi được nữa chỉ vì nó trở nên giàu có? Năm ấy, thằng Lồi đã chẳng
          giấu tôi điều gì kể cả việc nó thèm thịt mỡ. Giả sử bây giờ tôi nói với
          nó rằng số tiền tôi kiếm được mỗi tháng không đủ để tôi trả góp một
          căn hộ chung cư hạng bét và không đủ cho tôi mỗi bữa hai lạng thịt
          bò như con chó của nó thì có sao? Giả sử tôi nói với toàn thế giới, toàn
          thể nhân loại, toàn thể con người, toàn thể giống loài nhiều chuyện của
          mình tất cả những điều ấy thì có sao?
                Tôi nghĩ mãi nghĩ mãi, nghĩ từ trưa cho tới chiều rồi tôi đứng
          dậy. Tôi quyết định sẽ về, sẽ vào thăm thằng Lồi, sẽ một lần chân thành
          với cuộc đời này bất luận cuộc đời ném cho tôi điều gì đi nữa.
                                                                             L.H



           48

                                                                                                                                                   Đò trên sông Hiếu - Ảnh: Đ.D.L
                                                                                                                                                   Đò trên sông Hiếu - Ảnh: Đ.D.L
   45   46   47   48   49   50   51   52   53   54   55