Page 45 - Tạp chí Cửa Việt
P. 45

ôi về phòng với cặp bánh chưng còn ấm trên tay. Cặp bánh
                  Tcuối cùng còn lại trong thúng mà bà cụ bán bánh tóc bạc da
             mồi đẹp lão y như trong truyện cổ tích vừa dúi vào tay tôi. Cặp bánh
             vét hơi méo một chút nên bà định cầm về, gặp tôi thiệt lòng thiệt dạ
             muốn mua nên bà tặng chứ không lấy tiền. Bà bảo cặp bánh không
             đẹp, cầm về ăn lấy thảo chứ bà không bán.
                  Tôi cầm cặp bánh nhìn theo dáng bà mà bồi hồi nhớ những mùa
             bánh chưng đã cũ. Trong khung trời thơm thảo của ký ức tôi, mẹ tôi còn
             trẻ lắm, má phấn hây hây ngồi đãi nếp bên giếng nước. Thứ nếp một
             mà ba mẹ tôi đã chọn và để dành từ lâu còn tôi thì háo hức chờ Tết kể
             từ khi trộm nghe được cuộc trò chuyện của hai đấng sinh thành. Hồi
             nhỏ tôi có cái tật hay hỏi, bất kể sự kiện gì sắp tới mà tôi biết được thì
             tôi sẽ hỏi mẹ ngày không biết mấy chục hay mấy trăm lần, tôi hỏi hoải
             hỏi hoài cho tới khi nào cái ngày ấy đến thì thôi, vì cái tật này mà ba
             mẹ tôi phải khổ sở vì luôn phải né tôi ra trong mọi dự định. Tết lại là
             một cái gì đó vô cùng to tát nên càng không cho tôi biết sớm nếu không
             thì tôi sẽ nhảy cẫng lên rồi suốt ngày hỏi mẹ “sắp Tết chưa mẹ?”, “mấy
             ngày nữa?”, “vậy là còn lâu không mẹ?”, “Tết này con mặc gì?”, “ngày
             nào gói bánh hả mẹ?”... Tôi hỏi khiến mẹ tôi muốn phát khùng.
                  Ôi, giá mà bây giờ tôi cũng còn chút háo hức chút chờ đợi chút
             ngô nghê như những mùa Tết ấy. Giá mà như thế, một chút thôi cũng
             được. Tôi đọc được đâu đó trên mạng một câu mà tôi nhớ mãi, nó không
             phải là cái gì đó quá sâu sắc triết lý nhưng vô tình đúng với tôi. Trưởng
             thành là khi bạn nhận ra mình không còn mong chờ ngày Tết nữa, thay
             vào đó, bạn thấy lo… Nghe buồn thật. Và đúng thật. Chẳng hiểu bằng
             cách nào và từ khi nào tôi không còn mong chờ Tết nữa, giờ nghĩ lại
             chỉ thấy mình đã đi qua một đoạn đường đời như thế. Tết chỉ còn lại là
             những nỗi lo. Cả năm cảm giác thường không đến nỗi tệ lắm nhưng cứ
             đến gần Tết là lại chạnh lòng. Dường như người ta ki cóp cả năm để tết
             mà phô ra, xả ra, trút ra cho bằng hết. Tiền bạc, của cải, danh vọng, ái
             tình… có bao nhiêu là lộ ra hết. Cả nỗi buồn, cả nỗi tự ti nữa. Thật, bao
             nhiêu mặc cảm Tết làm cho phơi ra hết, đừng hòng mà trốn. Và tôi, dù
             tôi đang cố thủ nơi thành phố đang dần thưa vắng khi người nhập cư ồ
             ạt kéo về quê này, dù tôi đã chọn cô độc một mình gặm nhấm cảm giác
             thiếu vắng quê hương thì tôi cũng không thể nào trốn khỏi nó khi tâm
             tư trong những ngày này luôn ứ tràn nỗi niềm mang tên Tết. Những
             nỗi bình thường nhưng âm ỉ trong lòng như thứ căn bệnh mãn tính.


                                                                               43
   40   41   42   43   44   45   46   47   48   49   50