Page 48 - Tạp chí Cửa Việt
P. 48
mẹ nó tính sơ ước chừng bánh không đủ để đơm lên bàn thờ nữa chứ
nói gì cho anh em nó ăn. Nói xong, nó bỏ đi về, đi thẳng, không ngoái
lại nhìn tôi lấy một lần.
* * *
Tầm đầu giờ chiều, tôi chui qua bụi chè tàu để vào nhà nó nhưng
tôi cũng không vào thẳng. Tôi nép sau tấm liếp gần bếp đợi nó đi qua
thì ngoắc lại. Cái thằng thật nhạy, nó đánh hơi được ngay mùi bí mật
trong ánh mắt khẩn khoản của tôi thì phải. Chỉ có vậy nó mới không
“a…a…” lên, cũng không nói không rằng một từ nào mà chạy ra với
tôi rồi hai đứa dọt sang vạt chuối sau hè. Tôi thở hổn hển như vừa chạy
đi đâu xa lắm. Cặp bánh chưng không phải quá nặng nhưng khi phải
đùm bánh dưới áo len và phải khom lưng hóp bụng vừa đi vừa lấm lét
nhìn ngang ngó dọc, tôi mệt đứt hơi. Tôi vẫn nhớ cặp bánh chưa nấu
màu lá xanh biếc, cặp cuối cùng ba tôi gói một góc bị méo và hơi ú lên,
mẹ tôi bảo sẽ không thắp hương cặp bánh này, thế là tôi lén ba mẹ giấu
vào áo mang đi.
“Cho tao thật hả?”
Tôi gật. Gặp được thằng Lồi tôi mừng quá, nó mà không có nhà
thì chết tôi.
“Có bánh nhân đậu xanh thịt heo ăn rồi.”
Nó nói rồi chạy biến vào trong, tôi cũng chạy. Không biết nó vui
mừng với cặp bánh chưng ấy tới mức nào chứ tôi thì sướng rơn lên,
cảm giác lâng lâng suốt ngày, không, suốt cả cái Tết năm ấy chứ chẳng
phải chỉ một ngày. Tôi hãnh diện cứ như mình đã là người hùng thực
sự, ít nhất, khi ấy, với thằng Lồi tôi là như thế, anh hùng hào hiệp.
Năm đó bánh nhà tôi nhân dày, cái nào cũng có thịt mà không phải thịt
mỡ đâu, là nửa nạc nửa mỡ, ba chỉ hẳn hoi. Cặp bánh cuối cùng còn
bao nhiêu nhân mẹ tôi vét cả cho vào nên càng đẫy đà đầy đặn. Ngẫm
lại cuộc đời tôi thật chưa có thứ gì hạnh phúc đến thế, long lanh đến
thế… Giá như kỉ niệm giữa chúng tôi chỉ có bấy nhiêu.
Thằng Lồi không được học nhiều, nó nghỉ khi mới xong lớp chín.
Nhà nó lúc nào cũng Tết no Tết đói chẳng có gì thay đổi nhưng tôi
không còn mang bánh chưng sang cho nó nữa dù vẫn ghé nhà nó
thường xuyên. Có dạo nó bị người ta rủ rê hùn vốn làm ăn gì đó rồi bị
lừa mất trắng và xém ngồi tù. Năm đó, tôi đã ra trường đi làm, có chút
46