Page 49 - Tạp chí Cửa Việt
P. 49

tiền. Tết, tôi ghé nhà nó lôi nó đi uống cà phê rồi hai thằng đi nhậu, tôi
             trả. Có lẽ tôi đã quen với cảm giác làm anh hùng trong mắt nó, phải
             ở vào vị trí của kẻ - cho chứ không phải người - nhận tôi mới thấy dễ
             chịu. Thật ra thì tôi vẫn luôn có thể bày tỏ sự thương cảm tôi dành cho
             nó về chuyện nó ít chữ. Nó cũng biết mình ít chữ và luôn nể tôi vì tôi
             nhiều chữ hơn nó nhưng càng ngày tôi càng mất tự tin về cái “nhiều”
             của mình và thấy lép vế trước cái “nhiều” của thằng bạn nối khố ngày
             nào. Nó bữa này thì chỉ có nhiều tiền thôi. Mà tiền là gì? Người ta bảo
             có tiền mua tiên cũng được. Càng ngày tôi càng cảm thấy giá trị của
             mình sụt giảm trầm trọng, không, phải nói chính xác là giá trị của việc
             “nhiều chữ”, tôi thấy giá trị của học thức sụt giảm trước ô tô, biệt thự
             của thằng Lồi, thậm chí trước con chó lông lá xồm xoàm của nó vì
             chẳng ai hỏi tôi “mày học được bao nhiêu”, người ta chỉ hỏi “lương
             mày tháng bao nhiêu”.
                  Niềm tin của tôi vào những gì mình có ngày một vơi đi, chỉ còn
             lại nỗi mặc cảm nặng nề. Nhất là năm kia, khi tôi kể cho nó nghe một
             chút về công việc của mình, thực sự tôi chỉ kể một chút thôi vì tôi biết
             nó không đủ sức để mà hiểu những vấn đề về chữ nghĩa, nó đã nói
             thẳng với tôi là làm thế thì có mà heo ăn, bao giờ mới giàu cho nổi.
             Nó bảo tôi bỏ quách hết đi về làm cho nó, chẳng mấy chốc mà ưa nhà
             có nhà ưa xe có xe. Dù không qua trường lớp gì nhưng bây giờ nó
             đã đường đường chính chính là ông chủ quát ra lửa chứ chẳng đùa.
             Nhưng ông chủ ông chiếc gì thì kệ thây nó, đời nào tôi làm cho nó,
             nghĩ đến thôi đã thấy sai rồi. Tôi bảo nó là tôi có lý tưởng riêng của
             tôi, tôi sống vì lý tưởng, tiền bạc không phải là tất cả. Nó gật gù như
             ngưỡng mộ tôi lắm, không biết là thật hay đểu. Nếu nó biết tôi phịa
             chứ tận gan tận ruột tôi có lý tưởng lý tiếc gì đâu và tôi đang thấy mình
             mắc kẹt giữa cuộc đời thì cái gật gù của nó là đểu còn như nó không
             biết lý tưởng là cái chi chi nhưng nghe to tát nên thích thú thì cái gật
             gù của nó kể ra cũng chân thành. Kệ nó thôi.
                  Không biết nó chân thành đến đâu nhưng tôi thì tôi biết là mình
             không chân thành với nó, kể từ đó về sau. Tôi không tránh được sự xởi
             lởi nồng nhiệt của nó nhưng mỗi lần chạm mặt tôi luôn cố giữ khoảng
             cách để đẩy mối quan hệ của chúng tôi về lại vạch xã giao. Tôi luôn tự
             nhắc mình để không đi vào chi tiết trong bất kỳ câu chuyện nào với nó.



                                                                               47
   44   45   46   47   48   49   50   51   52   53   54