Page 46 - Tạp chí Cửa Việt
P. 46
Biết mình không thể tránh và nỗi nhớ nhà mỗi lúc một khiến
tôi khó chịu, tôi định kiếm một tấm vé vớt về quê. Ngay lúc tôi sắp
sửa thông báo quyết định chóng vánh này thì mẹ tôi lại kể chuyện
thằng Lồi năm nay lại trúng và trúng rất lớn. Mẹ tôi kể một tràng,
gọi messenger làm gì tốn tiền nên nói bao nhiêu cũng được. Trời ạ,
mẹ không nói thì tôi cũng biết. Giờ cả làng không ai bằng được thằng
Lồi và nó lại sắp làm một cái tất niên to chưa từng có. Mẹ tôi dĩ nhiên
được mời. Nhà nó sát đường cái, cách nhà tôi chưa tới trăm mét lại là
bạn nối khố một thời ăn dầm ở dề với nhau. Giá mà nó giàu rồi lên
phố ở quách đi thì không hề hấn gì đến tôi, đằng này… Tôi nghĩ tới
đường về kiểu gì cũng phải băng ngang nhà nó mà nhà nó giờ như
biệt thự cao cấp, sẵn đất nó còn chơi nguyên dàn lan trước sân và thả
chó, mấy con chó lông lá xồm xoàm được cho ăn thịt bò mỗi ngày. Nó
thấy tôi đi qua thể nào cũng kéo lại, quàng vai bá cổ vào nhà, khui
chai rượu ngoại xong thì nói “Đúng là rồng đến nhà tôm. Làm ly nào.
Tao là tao hâm mộ mày lắm. À, năm rồi khá chứ, mày làm trong đó
tháng được nhiêu?”
Chỉ thế thôi mà nó làm tôi chẳng muốn về nhà nữa. Cảm giác ê
chề của những mùa Tết trước cứ thế ùa về. Nó không phải là người
duy nhất hỏi tôi câu đó, tôi đi đâu gặp ai trò chuyện với nhau dăm ba
câu xong cũng chốt lại “lương tháng nhiêu?”. Chỉ vậy rồi chấm hết vì
sau đó tôi chẳng lấy đâu ra hứng thú để tiếp chuyện nữa. Không trả lời
thì không được mà trả lời cũng không xong. Nói thật quá người ta lại
tưởng mình đùa mà nói vống lên thì người ta lại nhìn tôi ái ngại. Làm
ăn ngon lành thế sao mãi vẫn đi đi về về một mình chẳng vợ con gì cả
để ba mẹ già trông mong tội nghiệp. Rồi họ lại kể ra thằng A thằng B
gì đó vợ con đùm đề, ba lầu bốn bánh. Cuộc đời đâu phải chỉ có những
chuyện này thôi, ai chẳng biết vậy nhưng không phải những chuyện
này thì là chuyện gì mới được chứ? Tháng trước cầm vé số trên tay
tôi còn nghĩ ước gì trúng một phát để về quê ăn Tết vẻ vang, làm cái
tất niên rình rang cho nở mày nở mặt, nghĩ xong mà muốn ói vào mặt
mình một phát, sao tôi tầm thường ngay cả trong ước mơ thế chứ! Tất
cả những chuyện này có phải là lỗi của thằng Lồi? Tôi không biết, tôi
chỉ biết là giờ đây tôi dường như chẳng muốn nhìn thấy nó nữa rồi.
Cặp bánh đã nguội ngắt trên tay và lòng tôi thì đầy tâm sự. Ước
gì cặp bánh tôi có lúc này cũng là cặp bánh chưng năm ấy. Và tôi, và
thằng Lồi cũng là chúng tôi năm ấy…
44