Page 47 - Tạp chí Cửa Việt
P. 47

* * *
                  Nhà tôi với nhà thằng Lồi cách nhau chưa tới trăm mét, từ xưa đã
             thế rồi. Hồi ấy nhà nó chẳng có nghề ngỗng gì ra hồn, mẹ của Lồi làm
             công việc gọi là “mò cua bắt ốc”, sáng sớm đã xách giỏ đi, được chừng
             nào bán lấy tiền đong gạo chừng đó. Ba nó là thợ đụng, đụng đâu làm
             đó, ai gọi thì đi không thì ở nhà sáng trà chiều rượu. Mùa đông thường
             ít việc, phải gần Tết người ta mới cần sửa sang và cần một chân thợ
             đụng như ba nó. Năm đó, Tết sát nách rồi mà chẳng thấy đám nào tới
             hú ba nó đi. Mẹ nó chạy vạy từng ngày, cua ốc chứ có phải rong rêu
             đâu, mò giỏi đến đâu cũng ngày no ngày thiếu. Hôm nào mẹ nó đi làm
             nó cũng sang nhà tôi chơi, tôi cũng ghé nhà nó như cơm bữa, hai thằng
             chạy qua chạy lại mài mòn đít trên mấy góc sân. Nhưng hôm đó là hai
             bảy Tết, nhà tôi gói bánh chưng, cả buổi sáng tôi lăng xăng trong bếp
             phụ mẹ nên không qua nhà nó. Đến gần trưa tôi thấy thằng Lồi núp
             sau hàng tre hóp, nó đang mặc cái áo len bị sút, một bên tà áo hõm mất
             một góc còn tay áo thì tua rua, tua rua. Tôi chạy ra, không hiểu tại sao
             hôm nay nó không vào nhà tôi mà thập thò ngoài đó, bình thường nó
             toàn xộc thẳng vào bếp hoặc chỗ tôi ngủ, còn hay nhảy tót lên giường
             nằm luôn với tôi nữa mà. Trưa ấy, trông nó lạ lắm, tôi phải hỏi tới lần
             thứ hai nó mới chịu nói. Bây giờ tôi vẫn nhớ từng từ của nó. Chính xác
             là nó nói thế này.
                  “Tưởng mày không thèm chơi với tao vì nhà mày gói bánh chưng.”
                  Mặt nó cúi xuống, mắt rơm rớm. Tôi thề khi ấy tôi chẳng hiểu vì
             sao nó khóc và tôi nhớ câu nói của nó là vì nó đã khóc chứ tôi không
             hiểu câu nói đó thực sự có nghĩa gì cho đến hôm nay, khi một mình
             ngồi nghĩ ngợi mông lung nơi đất khách quê người thế này. Lúc ấy
             tôi còn quá nhỏ và chỉ nghĩ đến mấy cặp bánh thôi. Tôi rủ nó vào nhà
             xem gói bánh. Nó không đi, tôi kéo nó vào, dí nó xuống phản, bắt nó
             ngồi đó để xem tôi đếm số bánh chưng vừa gói xong. Nó chỉ ngồi một
             lát, nhân lúc tôi xuống bếp lấy lọ tiêu cho mẹ thì nó nhảy xuống phản
             lủi thủi đi về. Tôi đặt lọ tiêu xuống rồi rượt theo, chặn nó lại hỏi ngay.
                  “Nhà mày cũng gói bánh hả? Sao mày về sớm thế?”
                  Tôi chỉ hỏi có thế mà nó chảy nước mắt. Lần này thì chảy thành
             giọt. Cuối cùng nó cũng nín và nói ra được là năm nay nhà nó làm ăn
             không ra nên chỉ có mấy lon nếp phải chia ra cái nấu chè cái gói bánh,



                                                                               45
   42   43   44   45   46   47   48   49   50   51   52