Page 16 - Báo Phú Yên
P. 16
14
Ất Tỵ
Thơ toasoan@baophuyen.com.vn
Gió và mẹ
Hương vị đất trời LÊ CẢNH NHẠC
Mẹ bốn mùa là ngọn gió Tín Phong
DƯƠNG LỮ YÊN Cho con giong buồm ra khơi vào lộng Cổ tích với các con
Như làn heo may hoa về thụ phấn
Tròn như giần, sàng Mẹ chắt chiu đơm trái chín thơm vườn PHAN XUÂN LUẬT
Hiền như mặt trăng
Sinh từ gạo trắng Năng lượng mẹ trao ngọn gió tâm hồn Ba mua cho con nhiều truyện cổ tích
Quê em đồng làng Cho chúng con vươn mình tỏa sáng Ba kể cho con cổ tích hằng đêm
Gió nâng triều lên gọi con vào lộng Con ngủ mơ giấc mơ cổ tích
Ngâm mình nước lạnh đêm Nghe gió về mẹ ngóng phía trùng khơi Ba thức trắng đêm viết lách để có tiền
Đớn đau xuyên qua đá
Căng phồng hơi nóng phả Bão tố gầm lên, gió giật sóng dồi Con đi học, thầy giảng trang cổ tích
Dãi dầu nắng phên tre Lòng mẹ bất an âu lo bối rối Những ước mơ xa, những ước mơ gần
Khô cong khắp nẻo đi về Gió chướng tràn qua, ào ào lốc xoáy Con hằng ngày đi trên đường cổ tích
Mẹ dang tay che chắn những mầm cây Thầy hằng ngày nỗi cơm áo phân vân
Ngũ hành
Chiếc bánh chân quê Mẹ dắt con qua mưa gió cuộc đời Con lớn lên với hành trang cổ tích
Sinh từ đất, lành như đất Dò hướng từng cơn nam cồ nam mái Thành vợ thành chồng, lo cái lo con
Thảo thơm sản vật quanh nhà Lòng mẹ cồn cào lắng nghe gió nổi Thầy và ba đã lớp người xưa cũ
Nồng nàn ớt cay, mặn mòi muối đắng Phấp phỏng dõi theo từng bước chân con Tự kể cho mình chuyện cổ tích sớm hôm
Chua ngọt chanh rừng, đường trắng sông Ba
Tình mẹ dạt dào ngọn gió mùa xuân Dẫu cuộc đời không như là cổ tích
Mời bạn nhâm nhi hương trời đất giao hòa Vạn vật sinh sôi khởi nguồn sinh khí Mẹ con Cám còn đây đó những nơi
Một sáng trên đường thiên lý Đi đến cuối trời chưa qua tà áo mẹ Nên cô Tấm chưa hết đời cơ cực
Cùng người quê tri kỷ Gói trăm ngàn ngọn gió phía cực Đông. Nhưng một ngày Bụt sẽ hiện lên thôi
Sau bao ngày bôn ba
Ai về Bình Định quê cha Xuân lại đến, mùa như là cổ tích
Phú Yên quê mẹ Khánh Hòa quê em Cho con mong điều tốt đẹp trên đời
Hồn quê bánh tráng dẻo thơm Nhưng dẫu mẹ không bước ra từ quả thị
Ruộng nương, biển giã, nước non ân tình Niềm thương phố biển Tấm Cám dạy con khôn lớn nên người.
Trắng trắng, tròn tròn LÊ THIẾU NHƠN
Dậy mùi khói rơm.
Ngọn gió tuổi thơ vẫn bay vòng tháp Nhạn
Dẫu anh đã tha hương suốt thanh xuân dài
Chiều cuối năm kể chuyện bằng lời sóng vỗ
Cuối năm vườn cũ Phố của mùa xưa và biển của trùng khơi
Anh đi sương giăng bài thơ mơ mây trắng
HUỲNH VĂN QUỐC Anh đi bụi mù khát vọng cánh rừng khuya Tết quê
Anh đi bóng nhỏ thị phi dòng sông vắng
Qua những ngày mưa gió ẩm ương Anh đi gót mòn bỡ ngỡ Chóp Chài xa… THỤY BÌNH
Tốt tươi những cỏ
Lối cũ phủ xanh êm đềm ký ức Ngày em về làm dâu heo may xóm cũ Những nhành hoa hé nụ
Bước chân xạc xào đánh thức... Mẹ vội vàng trồng lại khóm cúc bên hiên Chúm chím giữa chợ hoa
Cuộc đời buồn vui có màu hoa tin cậy Chồi non xanh vừa nhú
Những chùm tre gai chìa những cánh tay Phúc phận riêng mình gửi câu hát tháng Giêng Mẹ mang xuân về nhà.
Um tùm xum xuê màu xanh vô ích
Đón bước mình về trong thân thiết quắt quay! Không ai nhớ ban mai nào gieo nắng mới Năm dài nơi phố thị
Tất niên còn rộn ràng phơi áo trẻ con Đứa con ở miền xa
Dễ chừng khóe mắt cay cay Tiếng cười giao thừa dắt nhau qua duyên nợ Nhớ thương xếp hành lý
Thương cho mảnh vườn nắng mưa đã trải Một góc quê nhà thơm mát gió xuân sang. Chật hành trang như là.
Muốn
tre, cỏ um tùm Về đến ngõ chợ quê
Lại muốn đầy hoa trái... Gặp mẹ oằn quang gánh
Lễ trên vai khệ nệ
Đã lâu chưa về thăm mẹ Mong tết sang an lành.
Đã lâu chưa về thăm mẹ Người người mua sắm lễ
ĐINH HỮU HÙNG Góc vườn hoa cải bay bay Dâng ông bà tổ tiên
Chái bếp đượm hồng ánh lửa Chợ quê đông vui thế
Đã lâu chưa về thăm mẹ Liêu xiêu dáng mẹ hao gầy Bánh rim cũng thảo hiền.
Gió nồm nhắc nhớ lời ru
Chiếc võng bên thềm kẽo kẹt Con đi qua mùa tết cũ
Bờ tre vọng tiếng chim gù Xa rồi tiếng pháo ngày xuân
Đêm mơ diện quần áo mới
Đường về qua cây cầu đất Ngoài sân vạn thọ nở bừng
Gót bùn in dấu chân quê
Cây khế già nua đứng đợi Đã lâu chưa về thăm mẹ
Người đi sao vẫn chưa về? Giao thừa nỗi nhớ bâng khuâng.