Page 44 - Tạp chí Lang Bian
P. 44

hồi  còi  rõ  dài  cùng  với  cái  liếc   Thanh  nép  đầu  vào  ngực
            nhìn  kèm  một  nụ  cười  đầy  ẩn  ý  Phương tin cậy. Phương cúi đầu
            hướng về phía Thanh.                 xuống  chở  che  Thanh.  Mỗi  khi
                Trong  đội  tự  vệ,  Thanh  là  chớp  lóe  sáng,  anh  lại  vít  đầu
            người  bạo  dạn  nhất.  Phương  và  Thanh,  vòng  tay  ôm  chặt,  che
            Thanh quen nhau chính từ những  kín  người  cô.  Một  quả  bom  nổ
            lần Phương được đơn vị điều đến  rất  gần  căn  hầm,  hất  hai  người
            hướng dẫn đơn vị tự vệ nhà ga bắn  đang  ngồi  ôm  nhau  ngã  sõng
            súng. Tình yêu đến với họ tự lúc  soài.  Phương  nằm  đè  lên  người
            nào không hay. Tranh thủ những  Thanh. Đất đá rào rào, rơi cả lên
            ngày  nghỉ,  những  giờ  rỗi  rãi,  người Phương thùm thụp. Không
            Phương thường đi bộ từ sân bay ra  đau đớn, một cảm giác kỳ lạ chạy
            ga để tìm Thanh. Kỷ luật quân đội  dọc  người  Phương.  Cả  Thanh
            như sắt thép. Có hôm, Phương nhớ  cũng  thế.  Hơi  thở  họ  dồn  dập.
            Thanh quá, anh trốn đơn vị chạy  Thế rồi, bốn cánh tay họ vồ vập
            một mạch ra ga nhìn thấy Thanh,  tìm nhau cùng khám phá. Quên
            cười cùng cô một cái rồi lại chạy  cả đạn bom, quên trời, quên đất,
            về.  Chỉ  cần  thế  thôi  là  anh  mãn  họ hổn hển, bồng bềnh bên nhau.
            nguyện lắm rồi.                      Ngày mai ra trận rồi Phương ơi!
                Mấy  năm  liền  yêu  nhau  như  Em cho anh tất cả. Thanh quấn
            thế, rồi Phương có lệnh điều động  chặt lấy Phương. Và thế là ranh
            vào  Nam  chiến  đấu.  Trước  hôm  giới  giữa  họ  không  còn  nữa.
            chia  tay,  Phương  xin  phép  đơn  Phương, Thanh đã thuộc về nhau
            vị  nghỉ  một  ngày  ra  ga  chơi  với  lúc nào không hay.
            Thanh. Đêm ấy, hai người bịn rịn        Máy bay cút tự lúc nào họ cũng
            bên nhau dưới hàng cây long não  không biết. Thị xã trở lại nhịp sống
            dốc tỉnh mãi chẳng muốn rời. Bước  của thời chiến. Cuộc mây mưa đầu
            chân họ như phiêu du. Không nói  đời của họ cũng kết thúc. Phương
            gì, họ chỉ lặng lẽ bên nhau. Trở lại  thì thào trong đêm: “Anh... anh xin
            ga thì đêm đã khá khuya. Chợt còi  lỗi em...”. Thanh dí hai ngón tay
            báo động vang lên. Máy bay Mỹ ập  vào  miệng  Phương:  “Anh  đừng
            đến. Tiếng  rú  gào  ngay  trên  đỉnh  nói gì cả. Em sẽ chờ anh!”.
            đầu. Phương nắm tay Thanh chạy          Sáng hôm sau, đơn vị Phương
            vội  xuống  chiếc  hầm  chống  chéo  tập trung trên sân ga để lên tàu vào
            bên  đường.  Chớp  lóe  sáng.  Bom  Nam. Phương ngơ ngác chạy tìm
            nổ.  Đinh  tai  nhức  óc.  Đất  đá  rơi  Thanh. Họ nắm tay nhau bịn rịn.
            ràn rạt. Họ ôm chặt lấy nhau trong  Bốn con mắt đỏ hoe. “Chờ anh em
            tiếng máy bay gào rú và bom nổ.      nhé! Nhất định anh sẽ trở về tìm


                                               44
   39   40   41   42   43   44   45   46   47   48   49