Page 43 - Tạp chí Lang Bian
P. 43
“Chào cháu! Thế ra trên tàu giờ bán, có cả những người bồng bế
chỉ còn hai ông cháu ta thôi nhỉ?”. nhau đi sơ tán. Cứ ngớt tiếng bom
“Vâng ạ! Ông xuống ga nào hả là lại thấy người đợi người, người
ông?”. “Ga Phú Thọ!”. “Ga Phú chờ tàu như chẳng có chuyện gì
Thọ?”. Cô gái hỏi lại như reo lên. xảy ra. Bên cạnh đống đổ nát là
Ông già vừa đáp, vừa hỏi: “Ừ, cảnh những người bịn rịn chia tay
chẳng biết sắp đến chưa hả cháu?”. nhau, là quang gánh, thúng mủng,
“Sắp đến rồi ông ạ. Qua ga Tiên là những nụ cười và những giọt
Kiên nữa là đến. Cháu cũng về thị nước mắt trên sân ga hối hả. Đêm
xã Phú Thọ đây”. về, nhịp sống của ga thị xã khác
Câu chuyện giữa hai người hẳn. Dưới ánh đèn phòng không,
cởi mở hơn. Thiếu nữ là sinh viên tàu vào, tàu ra, người đến, người
về nghỉ Tết. Kẹt tàu xe quá, phải đi rất trật tự, không xô đẩy chen
mua vé chợ đen. May vẫn còn có lấn. Dạo ấy người ta xếp hàng
chuyến tàu vét để về. Còn ông già bằng những viên gạch, những mẩu
thì quê mãi tận miền Trung, đi tìm ngói vỡ để giữ chỗ.
người thân ở thị xã Phú Thọ. Và... Trong ban quản lý ga có cô gái
ông đã đưa cô sinh viên trở lại tên Thanh, người rất xinh, quê ở
những năm tháng hào hùng tuổi Hải Hưng. Nhiệm vụ của Thanh là
trẻ của ông. tuần tra đường ray và bẻ ghi khu
Ngày đó, cách nay nửa thế kỷ, vực nhà ga. Suốt ngày đêm, tổ của
Phương - tên ông già - là chiến sĩ Thanh phải bám đường ray, kiểm
phòng không đóng quân ở thị xã tra từng cái ốc vít, từng thanh tà
Phú Thọ. Nhiệm vụ của đơn vị vẹt, cả những viên đá làm nền, căn
Phương là bảo vệ sân bay, nhà ga. chỉnh sao cho tàu vào ra ga đúng
Hồi ấy, thị xã là trung tâm kinh tế, tuyến, đúng đường. Có nhiều hôm,
chính trị của tỉnh, là cửa ngõ, yết bom Mỹ phá bung cả một đoạn dài
hầu quan trọng, nơi trung chuyển đường ray, Thanh cùng cả tổ, ngớt
nối liền vùng Tây Bắc với đồng tiếng bom lại lao ra san gạt đất
bằng Bắc Bộ. Với vị trí chiến lược đá, thay nối ray, lắp lại tà vẹt, siết
ấy nên cái thị xã Trung du bên bờ lại ốc vít để kịp đón chuyến tàu
sông Thao này là trọng điểm oanh về. Vất vả, ác liệt như thế nhưng
tạc, bắn phá của máy bay Mỹ. Ga Thanh vui lắm. Cô thích nhất là
Phú Thọ không biết bao nhiêu lần khi đứng cầm cờ, cầm đèn phát tín
bị bom Mỹ tàn phá. Ác liệt như hiệu cho tàu vào ra ga. Lắm hôm,
vậy mà không ngày nào ga không cậu lái tàu trẻ ngồi điều khiển đầu
có tiếng tàu qua. Tiễn đưa nhau ra máy sình sịch chạy qua chỗ Thanh
trận, đi ngược về xuôi làm ăn buôn đang đứng đã hứng chí kéo một
43