Page 39 - Tạp chí Lang Bian
P. 39

Bình  mường  tượng  ra  cảnh  nếu  Bình không thích. Tết năm ngoái
            chị  cứ  ngồi  bất  động  như  khi  buồn  quá  Bình  cũng  thử  đi  tìm
            nãy nhìn đào. Thì rất có thể chỉ  gái  bán  hoa.  Đấy  là  thứ  đàn  bà
            ngày mai bụi sẽ phủ kín cơ thể  phấn son lòe loẹt ngồi nhả khói
            chị.  Chắc  chỉ  còn  lại  ánh  nhìn  thuốc phì phèo. Những ngón tay
            đau  đáu  ấy  là  không  bị  lu  mờ.  sơn  đỏ  choét  lúc  nào  cũng  chỉ
            Mà Bình trước giờ đâu có thích  muốn  thò  vào  túi  đàn  ông  móc
            chơi hoa. Đời công nhân ăn hàng  tiền,  cười  bằng  mùi  nước  hoa
            ở trọ, quen cảnh sống tạm bợ từ  nồng nặc. Chứ không như người
            trong ý nghĩ. Bao nhiêu cái Tết  đàn bà ngồi đau đáu ngóng hoa
            trôi qua trong đời Bình nhàn nhạt  lẫn trong từng luồng bụi vẩn đục
            không có sắc hoa. Hoa để làm gì  bên đường.
            khi lòng cô đơn trống rỗng. Có          Bình nhờ chị chọn giúp một
            hôm nằm ngắm áo bay phất phơ  cành  đào  đẹp.  Dù  trong  tất  cả
            với gió xuân, Bình đã nghĩ đến  những  cành  đào  chị  bày  bán,
            vải vóc còn biết cất tiếng vui mà  Bình  không  thấy  cành  nào  đẹp
            sao  mình  nguội  lạnh?  Rồi  Bình  cả.  Mua  chỉ  vì  muốn  thấy  mắt
            cũng từng thử mua vui với thiên  người bán hoa ánh lên chút niềm
            hạ ngoài kia. Chén chú chén anh  vui.  Về  phòng  trọ  Bình  không
            về nằm vật ra giường, rượu ngấm  biết  đặt  cành  đào  ở  đâu.  Phòng
            đến  đâu  buồn  đến  đó.  Cha  mẹ  rộng,  đồ  đạc  chẳng  có  gì  ngoài
            mất sớm, anh em ruột thịt không  chiếc  giường  và  tủ  quần  áo  cũ.
            có lấy một người. Thành ra ngày  Giờ  thêm  một  cành  đào  cũng

            Tết  không  có  nơi  để  về,  cũng  không  làm  căn  phòng  ấm  nổi.
            chẳng thấy ai mong đợi. Anh em  Bình  nghĩ  vậy  nhưng  vẫn  ra
            bạn hữu gọi nhau lúc bia rượu thì  quán  tạp  hóa  mua  một  dây  đèn
            nhanh,  chứ  lúc  ốm  đau  nằm  đó  nháy. Đêm nằm mở mắt nhìn hoa
            biết còn ai đến. Mọi người giục  là nhìn thấy tấm lưng trĩu nặng
            Bình  lấy  vợ  đi.  Nhưng  lấy  ai?  nỗi lo của người đàn bà ấy. Chị
            Ai lấy? Bình nghèo quá mà. Bao  ta  chắc  hơn  Bình  vài  tuổi.  Bụi
            nhiêu năm đi làm tích cóp chẳng  bặm không phủ lấp được vẻ đằm
            được là bao. Đủ thứ cần chi tiêu  thắm trên môi mắt chị ấy. Những
            mà lương thì ba cọc ba đồng. Có  người cô đơn thường dễ tìm thấy
            vợ  con  rồi  liệu  có  đủ  trang  trải  nhau giữa biển người xa lạ. Một
            hay  không?  Yêu  chơi  bời  thì  ý nghĩ ấm áp nào đó cứ len lén


                                               39
   34   35   36   37   38   39   40   41   42   43   44