Page 40 - Tạp chí Lang Bian
P. 40

nhen lên trong lòng Bình. Chẳng  đổ xuống nhưng cũng chẳng ăn
            biết  có  phải  vì  cốc  nước  chè  thua.  Giờ  thì  một  đứa  bé  đang
            uống bên hàng xóm lúc tối hay  cố bảo vệ tổ kiến vàng. Thật nực
            không mà lòng Bình cồn cào khó  cười và đáng thương cho sự ngây
            ngủ.  Bình  tắt  đèn  nháy.  Trong  ngô của trẻ thơ. Bình nhấc bổng
            bóng tối những cánh đào phai nở  cô  bé  ra  chỗ  khác  kèm  một  lời
            sớm nõn nà như da dẻ con gái đôi  cảnh cáo:
            mươi. Bình bỗng thấy xót xa cho         - Chớ dại mà lại gần chúng.
            hoa phải tắm mình trong không  Chúng có thể khiến cháu bị đau
            gian đầy mùi khói thuốc.             đấy. Tránh xa ra.
                Chiều  hôm  sau  khi  tan  ca,      Con bé giãy nảy khi thấy Bình
            Bình đã thấy người đàn bà ngồi  dí  mũi  giày  vào  tổ  kiến.  Người
            đấy. Nhưng hôm nay chị không  đàn bà đang lúi húi buộc đào liền
            đi một mình mà mang theo con  quay lại. Chị cười bảo:
            nhỏ.  Đứa  nhỏ  tầm  sáu  tuổi,  tóc    - Chú cứ để kệ cháu. Tính nó
            để ngang vai đang lúi húi bên bụi  vậy. Bị đốt nhiều lần rồi ấy chứ.
            cỏ lề đường. Người đàn bà đang          Sau khi đứng nhìn khách chở
            loay hoay buộc cành đào vào sau  cành  đào  mất  hút  vào  giữa  đám
            yên  xe  của  khách.  Bình  tạt  vào  đông, người đàn bà quay lại chỗ
            tính buộc giùm nhưng giọng nói  ngồi. Có thể vì mới bán được đào,
            lanh lảnh của đứa nhỏ khiến anh  cũng có thể vì hôm nay có con gái
            chú tâm đến nó.                      đi cùng nên trông chị vui vẻ hơn.
                -  Trời  ơi.  Suýt  nữa  thì  chú  Dưới đường, dòng người đi mua

            dẫm vào tổ kiến mất rồi.             sắm Tết chở về từng bó lá dong
                Bình  bật  cười  trước  hình  xanh,  những  dây  khánh  vàng
            ảnh  đứa  nhỏ  khum  hai  bàn  tay  chói, đèn lồng đỏ tươi chấp chới.
            bé bỏng ra che chở cho tổ kiến.  Chị chạnh lòng, nói mà như than:
            Bình  phát  hiện  ra  đó  là  một  tổ   -  Nhà  người  ta  đủ  đầy.  Tết
            kiến vàng. Giống kiến Bình ghét  như  ngày  hội  vậy.  Mua  sắm  đủ
            cay  ghét  đắng.  Ở  cổng  nhà  trọ  thứ, vui thật.
            chỗ  Bình  ở  cũng  thường  xuất        -  Tết  mà  có  gia  đình,  người
            hiện loại kiến này. Mỗi lần đứng  thân bên cạnh thì chẳng cần mua
            mở  khóa  là  chúng  bâu  vào  đốt  sắm gì cũng thấy đủ đầy. Như chị
            vừa  đau  vừa  ngứa.  Đã  mấy  lần  là vui rồi. Em có một mình, có sắm
            Bình  mang  dầu  tìm  tận  tổ  kiến  sửa chật nhà cũng không thấy Tết.


                                               40
   35   36   37   38   39   40   41   42   43   44   45