Page 45 - Tạp chí Lang Bian
P. 45

em”.  Tàu  rục  rịch  chuyển  bánh.  lại  bình  thường  tại  Quân  y  viện.
            Phương  là  người  cuối  cùng  rời  Lúc này, đất nước đã thống nhất.
            sân ga. Bao nhiêu bàn tay vẫy vẫy.  Thương bệnh binh ôm nhau cười
            Nhoài hẳn người qua cửa toa tàu,  sung sướng. Phương soi gương và
            Phương  hét  to:  “Thanh  ơi!  Anh  sững sờ trước bộ mặt dị dạng của
            yêu em!”. Thanh chạy theo con tàu  mình. Trời ơi! Sao lại thế này? Ta
            giơ tay vẫy: “Anh đi bình yên nhé!  đây ư? Không thể nào thế được!
            Em sẽ chờ anh! Mãi mãi chờ anh,  Nghĩ đến Thanh, anh ôm mặt rưng
            Phương ơi!”. Cô cười chào anh mà  rức khóc. Đang mong mỏi ngày về,
            như khóc. Tàu hú hồi còi dài tăng  giờ thân tàn, ma dại thế này thì...
            tốc. Bóng Thanh cùng nhà ga thị  Mọi  người  xúm  đến  động  viên
            xã nhỏ dần rồi mất hút ở phía sau.   anh,  rồi  anh  cũng  chấp  nhận  số
                “Thế rồi sao hả ông? Ông có  phận. Mình còn hơn bao đồng đội
            gặp  lại  cô  gái,  à  không,  gặp  lại  khác. Sống để trở về quê hương là
            bà Thanh  chứ?”.  Cô  gái  sốt  ruột  hạnh phúc lắm rồi.
            khi ông già kể đến đây rồi bỗng         Cô gái vội nhìn ông già. Trong
            dưng  ngồi  lặng  phắc.  Sình  sịch,  đêm  tối,  dưới  ánh  đèn  điện  đỏ
            sình sịch... Con tàu vẫn nhẫn nại  quạch, tù mù, mặc dù ông đã đội
            đi trong đêm.                        chiếc  mũ  lông  che  gần  kín  mặt
                 “Thị xã Phú Thọ, cái ga tàu bé  nhưng cô vẫn nhìn thấy những vết
            nhỏ ấy đã đi vào đời ông...”. Ông  sẹo nhăn nheo, chằng chịt trên mặt
            già tiếp tục giọng kể đều đều. Cô  ông già. Cô khẽ rùng mình. Như
            gái ngoan ngoãn ngồi ôm chiếc túi  nhận ra thái độ của cô gái, ông già
            du lịch lắng nghe. Qua câu chuyện,  cởi  hẳn  chiếc  mũ  lông  ra:  “Đây,
            cô gái được biết: Sau ngày chia tay  bộ  mặt  của  ông  thế  này  thì  làm
            đó,  ông  Phương  đi  thẳng  ra  mặt  sao gặp lại cô ấy cơ chứ?”. Cô gái
            trận rồi biền biệt suốt những năm  cố giữ vẻ bình thản nói: “Có sao
            chiến tranh. Hết chiến trường nọ  đâu ông? Cháu thấy ông vẫn bình
            sang chiến trường kia. Đến khi vào  thường mà!”.
            trước cửa ngõ Sài Gòn, đánh căn           “Không...!”.  Ông  già  tiếp  tục
            cứ kho xăng của địch thì Phương  câu chuyện như nói một mình vậy.
            bị  thương  nặng.  Lửa  cháy  xém  Thì có bao giờ ông kể chuyện tình
            khắp người. Phương mê man. Khi  của mình với ai đâu. Đêm nay, trên
            tỉnh lại thì toàn thân anh băng bó  chuyến  tàu  cuối  năm  này,  trong
            kín mít. Anh nghe tiếng ai đó nói  hành trình đi kiếm tìm Thanh, cả toa
            với  nhau:  “Tỉnh  rồi!  Sống  rồi!”.  tàu chỉ có một cô gái với ông, khiến
            Và anh lại tiếp tục thiếp đi.        ông có cảm tưởng như Thanh đang
                Mấy  tháng  sau,  Phương  trở  ngồi đó để ông dốc bầu tâm sự.


                                               45
   40   41   42   43   44   45   46   47   48   49   50