Page 46 - Tạp chí Lang Bian
P. 46

Trở  về  quê  hương,  mặc  cảm  ông đành lên chuyến tàu vét này
            với  bộ  dạng  của  mình,  Phương  về  thị  xã  Phú Thọ  -  nơi  bắt  đầu
            không dám đi tìm Thanh. Hãy để  tình yêu của ông. “Thanh ơi! Anh
            cô ấy yên. Cô ấy xứng đáng với  đang về với em đây, em ở nơi nào
            một tình yêu của một người lành  hãy  đưa  đường,  chỉ  lối  cho  anh,
            lặn, sáng sủa. Còn ta, chấp nhận  em nhé”.
            hy sinh này để Thanh hạnh phúc.         Tàu lại hú lên hồi còi nữa. Cô
            Và Phương cứ sống độc thân như  gái  nhìn  đồng  hồ.  Đã  mười  giờ
            vậy cho đến bây giờ. Mặc họ hàng,  đêm. Sắp giao thừa rồi. Tàu đang
            bè bạn khuyên nhủ thế nào Phương  chạy  chậm  lại  để  vào  ga  thị  xã.
            vẫn cứ một mực như thế. Ngày lại  “Bây giờ ông về đâu?”, cô gái sửa
            ngày  anh  giở  những  lá  thư  cùng  soạn đồ và hỏi ông Phương. Ông
            những kỷ vật của Thanh còn giữ  Phương  giật  mình:  “Đến  rồi  hả
            được ra mân mê, nâng niu, hít hà  cháu?”. “Vâng, đến ga thị xã rồi
            chúng  mà  cầu  chúc  cho  Thanh  ông  ạ!”.  Ông  Phương  bần  thần.
            hạnh phúc.                           Thực  ra  ông  cũng  chẳng  biết  đi
                Thực ra, ngay tuần sau khi về  đâu  lúc  này  cả.  Đoán  được  tâm
            quê, Phương đã lặn lội lên tàu ra  trạng của ông, cô gái nói: “Cháu
            bắc để dò hỏi tung tích của Thanh.  mời  ông  về  nhà  cháu  đón  giao
            Về Hải Hưng thì anh mới ớ người  thừa, ăn Tết xong rồi sau tính tiếp
            ra không rõ Thanh ở Hải Dương  ông ạ!”. Và như có ai xui khiến,
            hay  Hưng  Yên  để  tìm.  Lên  Phú  ông Phương lục tục xách balo theo
            Thọ, đi lại mấy lần đều không ai  cô gái xuống tàu. Quang cảnh ga
            biết Thanh ở đâu cả. Ban quản lý  thị xã đêm cuối năm rộn ràng quá.
            nhà ga bảo trước có hai cô Thanh  Bao  kỷ  niệm  trỗi  dậy  trong  ông.
            ở đây thì một cô bị bom Mỹ chết,  Ông lâng lâng bước đi theo sau cô
            còn  một  cô  về  quê  thì  phải.  Vô  gái  trong  làn  gió  xuân  đêm  giao
            vọng. Ôm nỗi buồn và bộ mặt dị  thừa.  Bao  kỷ  niệm  ùa  về  trong
            dạng như thế, Phương quyết định  ông. Ga cũ, chốn xưa đây rồi mà
            sống độc thân. Thế nhưng, ở cái  người xưa nay đâu hỡi Phú Thọ?
            tuổi  bảy  mươi  này,  ký  ức  ngày     Xe  taxi  đưa  hai  ông  cháu  về
            xưa  trỗi  dậy,  hình  ảnh Thanh  cứ  đúng trước cửa nhà cô gái. Cả nhà
            hiện về, thôi thúc ông. Ông quyết  cô mừng rỡ chạy ra đón họ. Cô vội
            định tìm Thanh một lần nữa. Sau  giới thiệu ông Phương với bố mẹ
            mấy ngày rong ruổi ở Hải Dương,  và các em. Biết hoàn cảnh sơ bộ
            Hưng Yên, qua cả Vĩnh Phúc tìm  của ông Phương, bố mẹ cô gái vồn
            vẫn  biệt  vô  âm  tín.  Ngoảnh  đi  vã mời ông vào nhà. Đây là điều
            ngoảnh lại đã chiều ba mươi Tết,  may cho gia đình họ. Bởi vì, theo


                                               46
   41   42   43   44   45   46   47   48   49   50   51