Page 49 - Tạp chí Lang Bian
P. 49
vật và cả vết sẹo ở ngón tay cái bàn chấp nhận số phận, ở vậy nuôi con.
tay phải này đã minh chứng điều Còn ông Phương bố cũng kể lại
đó”. Bà mân mê bàn tay ông. Ông câu chuyện của mình mà ông đã kể
Phương thuận tay trái. Từ nãy đến cho cô gái ở trên toa tàu (bây giờ
giờ ông cử động tay trái là nhiều. chính là cháu nội của ông) cho bà
Đúng là có vết sẹo ở ngón cái tay và cả nhà nghe. Tất cả đã rõ ràng.
phải ông thật. Cái lần Phương tỉ Ông Phương nói: “Không hiểu
mẩn cắt gọt, gò hai cái móc khóa sao, chuyến đi này tôi như có linh
bị mảnh đuyra đâm vào chảy máu tính mách bảo, như có quý nhân
sau thành sẹo vẫn còn đây. dẫn đường. Cảm ơn trời Phật đã
“Bố!”. Ông Phương con khó phù hộ cho tôi tìm lại được em và
nhọc cất tiếng “bố” trong đời. Họ con cùng các cháu nữa. Thị xã Phú
ôm chầm lấy nhau. Ông Phương Thọ thật sự cho tôi trở về rồi!”. Và
bố ràn rụa nước mắt. Bà Thanh ông lại ôm mặt khóc.
cũng khóc rưng rức. Mãi sau, hai Cả nhà lặng đi. Mọi người
người mới tiếp tục câu chuyện của nhìn hai ông bà cùng sụt sùi.
những năm tháng xa nhau. Chợt vô tuyến rộn vang tiếng
Sau khi Phương vào Nam, pháo giao thừa. Thằng con trai,
Thanh dần dần bụng mang dạ chửa. em cô gái đi tàu hồn nhiên reo to:
Mọi người nhìn Thanh với ánh “Giao thừa rồi! Cả nhà ơi! Chúc
mắt dò xét. Ngày đó, không chồng mừng năm mới!”.
mà chửa là điều gì ghê gớm lắm. Mọi người bừng tỉnh. Ông
Chịu không nổi dị nghị, cuối cùng Phương con lóng ngóng với tay
Thanh bỏ nhà ga. Không dám về lấy thẻ hương châm lửa. Bà Thanh
quê, chị vào khu sân bay này dựng nhắc: “Con dỡ tấm ảnh của bố ngày
túp lều sinh con. Những lá thư gửi xưa xuống đi rồi thắp nhang!”.
cho Phương đều rơi vào vô vọng. Tiếng pháo trong vô tuyến nổ
Bảy tám năm trời chiến tranh, vang rộn rã. Thị xã cùng lúc bừng
hằng đêm Thanh mòn mỏi mong lên ánh đèn và tiếng nhạc. Nhà nào
Phương bình an trở về. Miền Nam nhà ấy mở tung cánh cửa đón xuân
giải phóng, đất nước thống nhất, về. “Chúc mừng năm mới”. Tiếng
chị gửi con cho hàng xóm, lặn lội ai đó hét vang lan vào không gian.
vào miền Trung tìm Phương. Mấy Ông Phương nhìn bà Thanh đắm
chuyến đi đều không kết quả. Chị đuối vẫn không tin đó là sự thật. Tất
nghĩ, tuyến lửa ác liệt như thế, vả cả mọi người cứ ngỡ như trong mơ.
lại hồi yêu nhau, chỉ biết Phương “Em ơi! Mùa xuân đến rồi
ở Quảng Bình đâu biết huyện nào, đó!”. Tiếng hát từ chiếc vô tuyến
xã nào mà tìm? Sau rồi, chị đành phát ra rộn ràng, xôn xao quá
49