Page 47 - Tạp chí Lang Bian
P. 47

quan  niệm  nơi  đây,  năm  mới  có  thể ai khác được. Khuôn mặt ấy,
            người đến ăn xin, ở nhờ là rất may  ánh  mắt  ấy,  dáng  người  ấy  dẫu
            cho năm đó. Ông Phương hiểu khá  năm  tháng  có  làm  Thanh  già  đi
            rõ điều này. Hơn nữa, biết đâu, từ  nhưng  làm  sao  ông  có  thể  quên
            gia đình này ông sẽ tìm rõ tông tích  được  cơ  chứ.  Trấn  tĩnh  lại,  ông
            bà Thanh. Cho nên, ông khá tự tin  Phương quyết định giành thế chủ
            bước vào nhà của một gia đình lạ  động trong câu chuyện.
            hoắc giữa đêm ba mươi Tết.               “Xin phép bà và hai bác đây,
                Bà nội cô gái cũng ra tận cửa  tôi  hỏi  điều  này  khí  không  phải.
            để đón cháu. Mẹ con, bà cháu, chị  Có phải  ngày trước bà công tác ở
            em líu ríu bên nhau. Đúng là vui  ga Phú Thọ không?”. Mới hỏi vậy,
            như Tết. Cô gái cất chiếc balo cho  cô gái cùng đi với ông Phương đã
            ông Phương. Sau đó, bà cháu họ  tròn xoe mắt nhìn ông. “Vâng. Hồi
            kéo  nhau  vào  phòng  trong.  Ông  đánh Mỹ tôi làm ở ga thị xã. Sao
            Phương  cởi  mũ  lông,  khẽ  ngồi  ông biết?”. “Ngày trước tôi đóng
            xuống  ghế.  Theo  thói  quen,  ông  quân ở đây mà. Tôi nhìn bà thấy
            quan sát ngôi nhà. Bàn thờ bày biện  quen quen. Thế ông nhà ta đâu rồi
            tươm tất quá. Mâm ngũ quả, bánh  ạ?”. “Nhà tôi mất lâu rồi! Mất tích
            chưng  xanh,  hộp  mứt  Tết  cùng  trong Nam hồi đánh Mỹ cơ”. “Thế
            bao nhiêu thứ khác nữa. Chợt ông  ạ?  Xin  lỗi,  được  chia  buồn  cùng
            sững người nhìn tấm hình trên bàn  bà. Ông bà được mấy anh chị tất
            thờ.  Trời  ơi!  Ảnh  của  ông!  Ông  cả?”. “Được mỗi cháu nó đây thôi.
            Phương dụi mắt. Đúng rồi! Chính  May mà có được anh này tôi mới
            là chân dung của ông lúc ông hơn  sống được đến ngày nay đó!”.
            hai mươi tuổi. Sau làn hương khói       Ông Phương sởn da gà. Trong
            mờ ảo của vòng hương là hình ông  lúc  mẹ  mình  và  ông  khách  nói
            đang nhìn mọi người. Từ lúc đó,  chuyện,  bố  cô  gái  sửa  soạn  bàn
            ông Phương như người mất hồn.        thờ chuẩn bị cúng giao thừa. Theo
                Bố cô gái rót nước mời ông.  dõi  câu  chuyện  giữa  hai  người,
            Hai  người  hỏi  thăm  nhau  làm  cô gái trân trân nhìn ông Phương.
            quen. Giường bên, mẹ con bà cháu  “Có  phải  tấm  ảnh  trên  bàn  thờ
            vừa trở ra đang tíu tít với nhau.  kia là của ông nhà ta không bà?”.
            Vừa chuyện trò, ông Phương vừa  “Vâng. Nhà tôi đấy!”. “Và bà tên
            quan sát bà của cô gái. Đợi cho  là Thanh?”.  Cô  gái  tròn  mắt.  Cả
            bà  quay  mặt  hẳn  về  phía  mình  nhà  cô  cùng  quay  nhìn  về  ông
            ông Phương nhìn chằm chằm vào  Phương.  Quái,  cái  ông  khách  lạ
            gương mặt bà. Rồi ông ú ớ. Trời  này sao lại biết tên bà nhà mình
            ơi! Thanh của ông đây rồi! Không  nhỉ?.  “Vâng.  Tôi  là  Thanh.  Sao


                                               47
   42   43   44   45   46   47   48   49   50   51   52