Page 41 - Tạp chí Lang Bian
P. 41

- Thế vợ con chú đâu?               -  À  không.  Chú  chỉ  có  một
                Bình  ngửa  cổ  nhìn  trời,  hát  mình. Giá có một đứa trẻ để ngày
            vu vơ “đời tôi cô đơn nên yêu ai  nào đi làm về chú cũng chụm đầu
            cũng cô đơn”. Con bé đang chăn  thủ thỉ thì tốt biết bao.
            kiến  bỗng  bật  cười.  Nó  nói  bài    Con nhỏ bỗng bật cười khanh
            này mấy chú ở khu trọ hát hoài.  khách.  Ai  mà  biết  nó  cười  gì.
            Hát  cả  lúc  tỉnh  lẫn  lúc  say.  Có  Trời càng lúc càng lạnh. Các nhà
            người vừa hát vừa cười. Lại có  máy  đã  lần  lượt  lên  đèn. Văng
            người vừa khóc vừa hát. “Cô đơn  vẳng đâu đó tiếng còi tàu kêu tu
            là  gì  vậy  ạ?”  Câu  hỏi  của  một  tu  lúc  vào  cảng.  Gió  biển  mằn
            đứa trẻ khiến hai người lớn ngồi  mặn trên môi. Xe container chen
            đó không biết phải trả lời sao. Cô  chúc vào cảng chở hàng bấm còi
            đơn là cảm giác mà không người  inh  ỏi.  Bình  không  muốn  trở
            lớn  nào  muốn  một  đứa  trẻ  phải  về  căn  phòng  trọ  lạnh  lẽo  của

            biết sớm. Bình cười hỏi:             mình. Ít ra ở đây anh cũng cảm
                - Vậy bố cháu có hay hát thế  thấy bớt cô đơn. Người đàn bà
            không?                               mỗi lần thấy có người dừng xe
                - Bố cháu không hát bài đó.  là mắt lại ánh lên niềm vui. Đôi
            Bố cháu hát “khi tôi sinh ra mang  khi  họ  chỉ  hỏi  vu  vơ,  xem  qua
            được ngay tiếng con nhà nghèo/  quýt chứ không mua. Kệ chẳng
            Qua  bao  nhiêu  năm  không  đổi  sao, dường như với chị chỉ cần
            thay lớn lên còn nghèo”. Bố hát  người  ta  còn  nhìn  thấy  chị  tồn
            có một lần thôi à. Hát xong thì bố  tại ở đây là chị đã vui rồi. Bình
            bỏ đi tới tận bây giờ.               bỗng  nhiên  có  ý  nghĩ  điên  rồ.
                Chị cười ái ngại, mắt ngó mũi  Hay là tý nữa sẽ theo gót chị về
            giày bata đầy bụi. Bình muốn nói  nhà giống như cách đứa nhỏ đi
            câu  gì  đó  để  an  ủi  nhưng  lúng  theo chân đàn kiến để tìm thấy
            búng  trong  mồm.  Đứa  nhỏ  vẫn  một  chiếc  tổ  hạnh  phúc?  Hay
            lúi húi gần tổ kiến. Nó nói:         là  thử  rủ  mẹ  con  chị  về  phòng
                -  Trông  nhà  kiến  đông  đúc  trọ mình chơi? Nhưng vội gì, cứ
            mà vui chú nhỉ? Đi kiếm ăn về  thong thả ngồi bên nhau thế này
            là con này chạm đầu vào con kia  cũng  giống  như  một  kiểu  sum

            như chuyện trò thủ thỉ. Nhà chú  vầy  giữa  những  người  cô  đơn,
            có vui như kiến thế này không?       xa lạ 



                                               41
   36   37   38   39   40   41   42   43   44   45   46