Page 48 - Tạp chí Lang Bian
P. 48

ông biết?”. Ông Phương không trả  người ấy dặn trước lúc vào Nam
            lời, hỏi tiếp: “Người trong tấm ảnh  đây. “Trời ơi! Ông là...?”. “Thanh!
            kia tên là Phương?”. “Vâng. Đúng  Anh là Phương đây!”.
            rồi! Sao ông biết?”. Tất cả nhà đều     Hai  người  lao  đến  bên  nhau.
            ngỡ  ngàng  trước  ông  khách  có  Bốn bàn tay tìm nhau sờ nắn. Bốn
            khuôn mặt dị dạng.                   con  mắt  nhìn  nhau  không  chớp.
                Ông Phương lập cập rút trong  “Đúng  là  Phương  thật  rồi!”.  Chỉ
            ví ra tấm hình. “Bà xem bức hình  nói  được  có  thế  rồi  bà  ngất  xỉu.
            này  có  giống  bức  hình  trên  kia  Ông  Phương  đỡ  bà  Thanh.  Cả
            không?”.  Bà  cầm  tấm  ảnh  ông  nhà cuống quýt lại giúp ông. Lát
            Phương đưa cho. Cả nhà cùng xúm  sau,  bà  mở  mắt.  Đôi  bàn  tay  bà
            lại  ngắm  nghía.  Đúng  rồi.  Một  lại rờ rẫm lên khuôn mặt của ông
            trăm phần trăm, không sai vào đâu  Phương. “Sao bây giờ anh mới về
            được. Rồi ông rút trong túi quần ra  đây?  Sao  gương  mặt  anh  lại  thế
            chiếc móc khóa rất đẹp làm bằng  này?”. Bà Thanh sụt sịt. “Chuyện
            đuyra xác máy bay Mỹ. “Bà còn  dài lắm Thanh ơi! Anh tìm em khắp
            giữ  cái  này  chứ?”.  Đến  lượt  bà  nơi mà giờ mới thấy em đây!”. Bà
            của  cô  gái  run  run.  Cầm  lấy  cái  Thanh quay lại nói với mọi người
            móc  khóa  của  ông  Phương  trao,  trong nhà: “Chào bố, chào ông đi
            bà mân mê xoay lật ngắm nghía.  các con, các cháu!”. Tất cả sững
            Người bà run bắn lên. “Ông kiếm  sờ. Ông Phương, dù đã lờ mờ đoán
            đâu ra những thứ này thế?”. “Của  ra  cũng  không  khỏi  ngạc  nhiên.
            tôi đó”. Đôi mắt bà nhìn xoáy vào  Họ tròn mắt nhìn nhau.
            mặt  ông  Phương.  Rồi  bà  với  tay    Bà Thanh  cầm  tay  bố  cô  gái,
            lên  bàn  thờ,  nhấc  cái  đẩu  lên  và  nghẹn ngào nói với ông Phương:
            cầm  xuống  một  chiếc  móc  khóa  “Con  của  chúng  mình  đây.  Cái
            y  hệt  cái  của  ông  Phương.  Mọi  đêm  ở  sân  ga  anh  còn  nhớ  chứ?
            người xúm lại nhìn. Hai cái cùng  Nó đấy. Nó cũng tên là Phương.
            có chữ PT lồng nhau. Cái của bà  Em đặt tên như thế để mãi mãi nhớ
            thêm chữ P, cái của ông già thêm  anh, mong anh trở về. Thế mà bây
            chữ T. Ông già reo lên xúc động:  giờ anh mới về! Gọi bố đi con!”.
            “Đúng bà là Thanh ga thị xã ngày        Ông Phương con tròn xoe mắt
            xưa rồi! Hai cái móc khóa này đã  nhìn  ông  Phương  bố.  Cô  gái  đi
            nói lên điều đó. Mỗi cái mỗi nơi  tàu cùng đứa em và mẹ nó cũng
            đều là Phương Thanh, đều là Phú  bàng hoàng ngỡ ngàng. Bà Thanh
            Thọ.  Ghép  chúng  lại  cho  có  đôi  nhìn  mọi  người  và  nhắc  lại  lần
            vẫn là như thế, càng như thế phải  nữa: “Bố của anh đấy. Đúng thật
            không  bà?”.  Đúng  là  những  lời  sự đấy. Bức hình, cái móc khóa kỷ


                                               48
   43   44   45   46   47   48   49   50   51   52   53