Page 79 - Tạp chí Nha Trang
P. 79
Khoa là những ngày hồn nhiên của
tôi.
Khoa ngồi cuối lớp, có lẻ do
dáng của Khoa cao lêu nghêu. Còn
tôi thì ngồi ở giữa lớp, nói chung
là một khoảng cách cũng khá xa.
Nhà tôi gần trường, cho nên tôi
đi bộ, cái thú đi bộ băng qua con
phố sớm, ngắm nhìn mọi sinh hoạt
của cuộc sống thật là vui. Còn nhà
Khoa thì khá xa phố, mà theo Khoa
thì từ ngày ba Khoa về hưu, ông đã
mua mảnh đất này, cất một ngôi
nhà để ở và tạo dựng một vườn cây
ăn trái, chủ yếu để chăm sóc cho Minh họa: TRẦN HÙNG
vui. Lúc đầu chỉ là bạn bè cùng lớp, vật. Còn tôi cảm thấy ấm áp rất lạ,
rồi tôi và Khoa trở thành bạn bè rất và tự nhủ liệu tôi và chàng trai bên
thân như thể cuộc sống xếp đặt là cạnh có xảy ra một cuộc tình nào
như vậy. Từ ngày hai đứa chơi thân không? Hỏi và không thể nào trả
với nhau, Khoa thường đợi tôi về lời, bởi giữa tôi và Khoa dường như
cùng lúc, rồi lấy xe đạp chở tôi đi
dạo một vòng biển trước khi đưa đã thấu hiểu được mọi điều, nhưng
tôi về nhà. trong thẳm sâu lòng vẫn chỉ là hai
Cái tuổi 17 của chúng tôi xinh người bạn, và chỉ là hai người bạn.
đẹp và hồn nhiên biết bao nhiêu. Ở Những ngày ở Sài Gòn chúng
đó không có toan tính, chẳng đòi tôi có biết bao điều để nhớ. Tôi học
hỏi và càng không vướng bao nhiêu sư phạm chọn ở ký túc xá, còn Khoa
chuyện thế gian. Cuộc hành trình thì thi vào kiến trúc, và thuê một
của hai đứa cùng vào Sài Gòn học căn phòng ở trọ. Sài Gòn rộng lớn
đại học là một cuộc hành trình nhớ và có trăm con đường với vô vàn
mãi. Tôi và Khoa ngồi chung một xe cộ chen đi, đôi khi muốn băng
hàng ghế, Khoa nhường cho tôi qua đường cũng là điều không đơn
ngồi ngay cửa sổ: “Để Nương ngắm giản, nhưng ở Sài Gòn chỉ toàn
nhìn cảnh vật”. Hôm đó ngoài trời những người xa lạ, nhu cầu có một
là cơn mưa giăng, làm nhòa đi cảnh người cùng quê lại vô cùng cần
78