Page 82 - Tạp chí Nha Trang
P. 82

ngồi đã mười tuổi. Ơn trời, nó giống
           mẹ…”.
             Chiều quê cuối hạ. Gió từ sông Rù
           Rì  thổi  lên  mát  rượi.  Dù  tửu  lượng
           không cao nhưng tôi vẫn lai rai với
           hai  người  nổi  tiếng  một  thời  một
           thuở ở làng Tích Phước.
             Được  Huyện  Đề  tấn  phong  là
           “lão” bởi tôi cũng đã xấp xỉ sáu mươi,
           bằng vai phải lứa với gã. Gã có tên
           khai sinh là Huyện - La Huyện, cuối
           thập kỷ 80 của thế kỷ XX, gã được
           mọi  người  tặng  thêm  chữ  “Đề”  và
           thành “chết danh” từ đó. Làng Tích            Minh họa: TRẦN HÙNG
           Phước có gần hai trăm hộ dân với các
           dòng  họ  Trần,  Lê,  Nguyễn,  Đoàn,   Gã  bỏ  xứ  để  quên  đi  mối  tình  đơn
           Phan… Chẳng hiểu sao dòng họ La     phương với người con gái lớn hơn gã
           lại lọt vào với độc nhất gia đình gã,   năm tuổi. Tôi vẫn còn nhớ, lúc mới
           lại có tên rất kỳ. Cha là La Làng. Anh   nhổ giò trổ mã, gã đem lòng yêu mê
           trai  là  La  Xã.  Gã  là  La  Huyện.  Cô   mệt  chị  Hoan.  Chị  là  hoa  khôi  của
           em gái út là La Thị Tỉnh. Mọi người   làng Tích Phước, đẹp toàn thân, đến
           hay đùa: “Cả làng Tích Phước chỉ có   dáng  đi  điệu  đứng  cũng  đẹp.  Chị
           gia đình bà Bốn Hướng là dũng cảm   biết gã thích mình nhưng phớt lờ. Gã
           nhất, dám la làng, la xã, la huyện, la   khổ đau, tuyệt vọng. Và gã chạy trốn
           tỉnh, không ngán chi ai!”.          bằng cách rời làng đi thật xa…
             Đầu thập kỷ 80, tôi đi lính, sang    “Thế  nào,  gia  đình  lão  có  thêm
           làm nhiệm vụ quốc tế bên nước bạn   mấy  thành  viên  mới?”.  Huyện  Đề
           Campuchia.  Còn  gã  theo  bạn  bè  ly   uống cạn ly rượu, hỏi tôi. “Thêm hai.
           quê, vào tuốt miền Đông Nam Bộ tìm   Một  trai.  Một  gái”.  Tôi  cũng  uống
           nơi  đất  lành  chim  đậu.  Người  làng   cạn ly rượu, cười nói. “Trai rể và gái
           bảo gã sợ đi lính sẽ không có ngày   dâu quê đâu?”. Huyện Đề lại hỏi. Tôi
           về  nhưng  không  phải  vậy.  Hồi  đó,   trả lời rồi hỏi: “Còn ông? Vẫn là lính
           hai đầu đất nước đều có chiến tranh.   phòng không à?”. Gã cười ha hả. Đã
           Phía Bắc, đánh giặc Tàu. Phía Nam,   qua tuổi sáu mươi nhưng trông gã trẻ
           đánh giặc Pôn Pốt. Không ít trai làng   khỏe hơn tôi. Tóc đen nhánh. Da dẻ
           đã mãi mãi nằm lại chốn biên cương.   săn chắc. Sống hồn nhiên vô tư. Hình
           Anh trai đang ở lính, gã mặc nhiên   như đó là điều khiến gã không già
           trở thành “hủ mắm treo đầu giàn”,   theo thời gian. Rượu vào lời ra. Gã
           được miễn hoãn nghĩa vụ quân sự.    bảo rằng, đời gã giống y chang thằng



                                                                               81
   77   78   79   80   81   82   83   84   85   86   87