Page 77 - Tạp chí Nha Trang
P. 77
KHUÊ VIỆT TRƯỜNG
THỎI SON
truyện ngắn
ây giờ đã gần cuối năm, thành phố sau những ngày
Bmưa đã bắt đầu những ngày trời dịu mát. Phố cũng
đang rộn ràng để chuẩn bị cho một năm mới sắp đến.
Trên đường phố người ta cũng đã kẻ các ô bằng vôi
trắng để cho những người bán hoa đem hoa xuống phố.
Người ta bảo thành phố của tôi không có mùa đông,
chỉ có hai mùa mưa nắng. Tôi bỗng thèm có những
ngày trời trở lạnh, thật lạnh, để tôi có thể lục trong
ngăn tủ của mình chiếc áo len đã cũ, chiếc áo len trong
một mùa đông nào đó, có một người con trai tặng tôi,
với lời dặn dò: “Khi trời chuyển lạnh, Nương nhớ mặc
vào”. Đó là Khoa. Khoa của thời tuổi trẻ, của bao nhiêu
hồn nhiên, của hai từ gọi nhau: “ông- tôi’, không giấu
diếm những buồn vui của mình, chẳng nề hà mặc áo
đẹp đi cùng nhau, không cần thiết vào quán hàng sang
trọng- và ai có tiền thì trả, ai buồn thì khóc, ai vui thì
cười.
Khoa bây giờ đang ở xa hun hút tận Cà Mau, nghe
nói anh phải lòng một người con gái ở Thới Bình. Nhắc
đến Cà Mau đã thấy xa lắc xa lơ, miền đất cuối cùng
của tổ quốc ấy có biết bao nhiêu con rạch, có biết bao
76