Page 84 - Tạp chí Nha Trang
P. 84

quê,  người  ta  hỏi  thăm  nhau  đêm   cầu cơ xin số đề nhưng linh nghiệm
           hôm nằm ngủ có mơ thấy gì không?    hơn cả vẫn là gã. Vì thế, gã mới có tên
           Nếu có ai đó bảo mơ thấy con gà con   gọi: Huyện Đề! Tôi từng theo người
           chó, hay ông già bà lão dạo chơi trên   bạn hàng xóm đi xem gã ngồi “xác”
           đường,  lập  tức  mọi  người  bàn  tán   cầu cơ. Chín giờ tối hôm ấy, tôi cùng
           sôi nổi. Tra “tịch” xem số mấy? Từ   người  bạn  hàng  xóm  lầm  lũi  nối
           đấy,  đánh  xuôi  đánh  ngược,  đánh   bước anh Phạn trên con đường mòn
           trồi đánh sụt. Để chắc ăn, không ít   lồi lõm nhấp nhô tới đồi Đá Dựng,
           người còn đánh phụ cận xoay quanh   nơi có căn chòi lá của gã. Tất cả kéo
           con số tra “tịch”. Xế chiều, mấy bà   ra vạt đất hẹp có tảng đá mồ côi cao
           mấy cô chuyên bán số đề cho các đại   to sừng sững. Thằng Út “sứt” lúc bấy
           lý để hưởng phần trăm “hoa hồng”,   giờ khoảng mười bốn, mười lăm tuổi,
           cắp túi xách đến sông quê ghi đề thu   bật  hộp  quẹt  diêm  thắp  ngọn  đèn
           tiền. Ai cũng mua. Kẻ ít, vài ba trăm   dầu. Anh Phạn trải tờ giấy kroki có
           đồng.  Người  nhiều,  vài  ba  nghìn   viết hai mươi bốn chữ cái A, B, C…
           đồng. Khi trời sập tối, mọi người tập   và mười chữ số 0, 1, 2, 3… rồi móc túi
           trung đến sân nhà có radio-cassette   áo ngực lấy con cơ làm bằng gỗ ván
           chờ  đợi  tới  giờ  phát  thanh  chương   đóng hòm to cỡ ba ngón tay đặt lên
           trình xổ số kiến thiết. Đó là khoảng   trên. Huyện Đề ngồi xếp bằng trước
           thời gian hồi hộp căng thẳng đối với   tờ giấy kroki, hai tay để trên đầu gối.
           những ai tham gia trò chơi may rủi   Ạnh  Phạn  dùng  mảnh  vải  điều  bịt
           hên xui. Họ lót dép ngồi kín sân, bàn   mắt  Huyện  Đề  lại.  Thằng  Út  “sứt”
           tán xôn xao. Nhạc chương trình xổ số   nhanh chóng bày hương hoa và cuốn
           kiến thiết vang lên. Tất cả im phăng   vở học trò mới toanh kèm theo cây
           phắc. Khi giải bảy được công bố, đám   bút bi ấn sẵn nút viết. Tôi với người
           đông như ong vỡ tổ. Kẻ khóc người   bạn hàng xóm ngồi bên lặng lẽ quan
           cười. Kẻ nhảy tưng tưng vì trúng số   sát. Sau khi thành khẩn quỳ gối khấn
           đề. Người ngồi chết lặng giữa sân bởi   vái, anh Phạn bái ba bái rồi cầm bàn
           thua xiểng liểng.                   tay phải Huyện Đề đặt lên cơ. Anh
             Nghe tôi gợi chuyện xưa cả làng   Phạn bắt đầu đọc bằng giọng ngân
           đánh  bạc,  bất  giác  thằng  Út  “sứt”   nga tha thiết:
           ngó  Huyện  Đề  và  cười  khậc  khậc:   Tiết trời đêm ở nơi hoang vắng
           “Hồi đó nhờ có phong trào đánh đề      Bao hồn oan luần quẩn nơi đâu?
           mà  Đại  Ca  được  ôm  chị  Hoan  vần   Mỗi người một nghiệp khác nhau
           vò trong căn chòi lá ba đêm đã đời”.   Hồn xiêu phách lạc biết đâu bây giờ
           Huyện Đề cười cười. Còn tôi quá đỗi
           ngạc nhiên bởi bây giờ mới hay biết
           vụ  việc  ấy.  Hồi  đó,  vâng  hồi  đó,  ở   Hoặc là ẩn ngang bờ dọc bụi
           làng  Tích  Phước  có  không  ít  “xác”   Hoặc là nương ngọn suối chân mây



                                                                               83
   79   80   81   82   83   84   85   86   87   88   89