Page 81 - Tạp chí Nha Trang
P. 81
NGUYỄN TAM MỸ
HUYỆN ĐỀ
truyện ngắn
- Kìa, ai như lão Năm Kèo?
- Chà chà! Đích thị là lão ấy rồi!
- Nè, dzô đây ngồi nhâm nhi với anh em vài ly rượu
gạo, ông bạn!
Cuối năm, đang tản bộ trên đường làng, bất chợt tôi
nghe thấy tiếng í ới gọi tên mình từ quán nhậu bình dân
của bà Sáu Béo. Ngoảnh mặt ngó vô quán, tôi nhận ra hai
gã đàn ông trông khá quen, ngồi đối diện với nhau qua
chiếc bàn con kê dưới giàn hoa giấy. Tôi bước vào. Thì ra
là Huyện Đề và “con nhang” Út “sứt”. “Lão về quê khi
nào? Lâu quá anh em mới gặp nhau, dẫu là người cùng
làng Tích Phước. Mời lão ngồi với anh em, nâng tửu bôi
đả phá thành sầu”. Huyện Đề liến thoắng nói. Út “sứt”
quờ tay lấy thêm chiếc ghế đẩu rồi nhe hàm răng vẩu
cười chào. Tôi nhập cuộc, nói: “Tuy ở phố nhưng mình
cũng thường hay về thăm quê. Nghe mọi người bảo ông
và “con nhang” đi làm ăn xa đâu tận Tây Nguyên cơ
mà?”. Huyện Đề cười ha hả: “Đi làm ăn xa là cách gọi
hoa mỹ, thực ra anh em tôi đi làm thuê ở xứ người mà
thôi! Thợ đụng. Hái cà phê. Hái hạt điều. Thu hoạch mía.
Tay làm vừa đủ hàm nhai”. Quay sang Út “sứt”, tôi hỏi:
“Chú mày đã vợ con gì chưa?”. Hắn lại nhe hàm răng
vẩu ra cười: “Chưa có vợ nhưng con có được một đứa đái
80