Page 75 - Tạp chí Nha Trang
P. 75

ngoài thì âm thanh ấy vọt ra. Cùng   tưởng như dù đất có sụt xuống, chị
            lúc mặt anh méo đi và toàn thân co   cũng bình thản đứng nhìn hoặc chấp
            giật. Chị quẳng máy bổ nhào đi gặp   nhận rơi xuống nếu cạnh chị có anh.
            bác sĩ. Con bé nghe thấy gì, cảm thấy   - Có những điều đáng lẽ ba nên
            gì chị cũng mặc. Khi mọi giới hạn đã   nói với các con từ lâu. – Anh chậm
            vượt ngưỡng, thì niềm hy vọng vào    rãi  cẩn  trọng  buông  từng  chữ.  Vợ
            sự thay đổi thật mong manh. Nếu có,   chồng  con  bé  và  hai  đứa  nhỏ  ngồi
            liệu có bù đắp cho những cay nghiệt,   quây quanh chiếc bàn đá ngoài sân
            hằn học bao lâu nó dành cho anh chị?  im  re  chờ  đợi.  –  Thứ  nhất,  ba  vừa
               Vợ chồng con bé tức tốc vào thăm   từ cõi chết trở về sau gần hai tháng
            nhưng anh từ chối không gặp, cho dù   nằm viện. Cho đến giờ phút này, dì
            chị dỗ dành anh như thế nào. Thôi    con,  người  đã  bán  cả  đất  đai  cộng
            thì, để anh bày tỏ thái độ dứt khoát   với công sức để cứu ba, mà con vẫn
            một lần cũng tốt, đằng nào anh cũng   không một lời chào, một lời cảm ơn
            đã sắp được xuất viện đây rồi.       thì con là kẻ vong ân bội nghĩa. Thứ
               Từ  bệnh  viện  về,  anh  bảo  đến   hai  –  anh  ngừng  lời  nhìn  hai  đứa
            thẳng nhà con gái. Có bao điều nung   cháu xinh xắn, khỏe mạnh, cao giọng
            nấu khiến anh luôn tư lự. Nó trở nên   –  Nếu  con  không  chịu  sửa  đổi,  hai
            như thế là do anh. Anh đã tạo nên    đứa cháu của ba sau này cũng sẽ như
            một đứa con chỉ biết nhận và hưởng   con, ích kỷ, lạnh lẽo và cố chấp. Từ
            thụ.  Nhiều  lần  anh  ốm  liệt  giường,   ngày mai, tất cả các cuộc gọi của con
            anh đã không nghĩ đến chuyện dạy     ba  đều  không  nhận.  Con  đau  ốm,
            con cách chăm sóc cha, lo lắng cho   vui buồn gì hãy dựa vào chồng con
            cha.  Anh  lại  gửi  nó  sang  nhà  anh   con mà đứng lên. Thứ ba, ba chính
            ruột,  tự  mình  thui  thủi  chống  chọi   thức không coi con là con gái ba nữa.
            với cơn ốm. Anh là người luôn mua    Bởi vì, ba đã nhân nhượng con quá
            quà cho nó, mà không bảo nó phải     nhiều, khiến con hư càng thêm hư.
            tặng  quà  lại  cho  cha  vào  bất  cứ  sự   Thứ  tư,  điều  này  ba  giành  cho  con
            kiện quan trọng nào của cha. Giờ anh   rể: con là chồng, nó ngu thì có con
            càng thấm thía, nếu không dạy cho    hiểu biết. Đằng này con còn hùa theo
            con cái biết cách cho đi và chia sẻ từ   nó. Ba coi thường một thằng đàn ông
            nhỏ thì lớn lên đứa trẻ ấy rất dễ trở   như con.
            thành một sản phẩm lỗi về hành xử       Anh  lập  cập  đứng  lên,  tập  tễnh
            với đời, thậm chí với người thân.    bước ra xe taxi đang kiên nhẫn chờ.
                 Chị  không  dám  động  đến  nỗi   Chị  hối  hả  xách  túi  chạy  theo.  Chị
            niềm sâu kín trong anh. Cuộc sống    không muốn ngoái lại xem biểu cảm
            với  những  bất  trắc  luôn  dạy  chị   của chúng nó. Chị đoán chúng đang
            nhiều điều bổ ích để luôn biết mình   im lặng nhìn nhau, còn lòng chúng
            nên làm gì, vào lúc nào. Giờ đây, cảm   nghĩ gì chị không đoán được.



            74
   70   71   72   73   74   75   76   77   78   79   80