Page 80 - Tạp chí Nha Trang
P. 80

thiết.. Và thế là những ngày nghĩ,   râu con kiến lún phún và giọng nói
           Khoa phóng chiếc xe máy của Khoa    pha  trộn  cả  âm  thanh  của  những
           tới ký túc xá chở tôi đi đâu đó. Đâu   con sông ở miền đất tận cùng đất
           đó Sài Gòn là vùng ngoại ô, nơi có   nước. Khoa kể chuyện ngày xưa, ôi
           vườn cây ăn trái. Đâu đó Sài Gòn là   cái ngày xưa xa lắc. Hạnh hỏi: “Sao
           nơi  không  có  rộn  ràng,  bỏ  xa  biệt   hồi đó Khoa và Nương đi đâu cũng
           phố, ghé quán nhỏ ăn mấy món ăn     có đôi có cặp mà hai đứa không yêu
           vặt. Để nghe Khoa kể chuyện Khoa    nhau  nhỉ?”.  Ừ,  sao  tôi  và  Nương
           yêu cô nàng học chung trường, cô    không  yêu  nhau?  Giữa  hai  người
           gái ở tận huyện Thới Bình xa lắc xa   con trai và gái không yêu nhau đâu
           lơ, rồi như một chuyên gia tình yêu,   có gì ghê gớm. Bởi là bạn bè là mãi
           tôi lại “dạy dỗ” Khoa cách tỏ tình,   mãi, tình yêu sẽ có giận hờn và có
           cách giữ tình yêu, nhưng chính bản   chia xa.
           thân  mình  không  hề  biết  tình  yêu   Trong  chiếc  hộp  thắc  nơ  hồng
           là gì?                              đẹp  đẽ  kia  là  một  thỏi  son  hồng.
              Bây giờ là cuối năm, chúng tôi   Cái  ngày  xưa  no  đói  trên  giảng
           hẹn  cùng  gặp  nhau  ở  một  quán   đường đại học, một lần đi dạo trong
           ven sông. Quán trang trí nhiều đèn   thương xá, ngắm nhìn các cửa hàng
           lồng,  thắp  sáng  khiến  cho  không   bán  mỹ  phẩm,  tôi  nói  với  Khoa:
           gian thật huyền ảo. Chỉ là dăm đứa   “Khi  nào  làm  có  tiền,  Khoa  tặng
           bạn  thời  đi  học  gặp  nhau  mà  vui   cho mình một thỏi son môi, nhé”.
           đến độ không muốn rời nhau.            Có  thể  thỏi  son  Khoa  mua  đã
               Là  Khoa,  có  lẽ  con  nước  sông   lâu, vì tôi thấy sợi nơ cột trên hộp
           Thới  Bình  đã  làm  cho  anh  rắn  rỏi   đã  vương  dấu  bụi  thời  gian.  Thỏi
           hơn  nhiều,  có  lẽ  cuộc  sống  với   son đó có thể Khoa đã mang theo
           những  người  dân  miền  sông  nước   tận Thới Bình và giờ đây mới có dịp
           khiến cho Khoa vui vẻ và cùng bạn   trao tặng.
           bè  đùa  vui.  Hôm  gặp  mặt  bạn  bè   Ngắm nhìn thỏi son Khoa tặng,
           đó, khá bất ngờ khi Khoa bảo: “Hồi   tôi  bấm  điện  thoại  gọi:”  Khoa  ơi,
           xưa, Khoa có hứa tặng cho Nương
           một  món  quà,  nhưng  vẫn  chưa    tuần  sau  mình  đi  Thới  Bình”.  Đi
           tặng”. Tôi ngẫn người: “Tặng cái gì   Thới Bình để làm gì tôi không biết.
           cơ?” Khoa lấy một chiếc hộp nhỏ, có   Chắc để xem thử Tết ở Thới Bình có
           cột nơ cẩn thận, bảo khi về nhà hãy   vui không?
           mở. Khoa bây giờ già hơn nhiều, bộ                               K.V.T



                                                                               79
   75   76   77   78   79   80   81   82   83   84   85