Page 74 - Tạp chí Nha Trang
P. 74

lần  nhưng  thất  bại.  Nó  chặn  số  chị   - Ba tôi đâu? Quẳng máy ba tôi đi
           mà  chị  không  biết.  Bấm  số  mà  chỉ   đâu mà nửa tháng ni tôi không gọi
           nghe tiếng tít tít liên hồi chị cứ ngỡ   được?
           máy bận. Sau rồi tình trạng của anh    Cơn  giận  trào  lên  quay  cuồng.
           phải chuyển lên tuyến trên. Chị tất   Bệnh  tim  bẩm  sinh  khiến  chị  luôn
           bật ngược xuôi không còn thời gian   rèn cái đức nhẫn nhịn từ trẻ. Nhưng
           nghĩ đến con bé nữa. Vào đến bệnh   lần này, sự đi quá giới hạn của con bé
           viện, thấy anh qua cơn nguy kịch chị   làm  chị  mất  kiểm  soát.  Thốt  nhiên,
           mới gọi cho thằng cháu nhờ nó thông   chị muốn trả treo nó bằng sự thách
           báo cho con bé. Nhưng gặp lúc thằng   đố lạnh lùng:
           cháu  có  chuyến  tuần  tra  cột  mốc   -  Muốn  gặp,  cô  hãy  vào  khoa…
           nửa tháng, điện thoại không liên lạc   phòng…  bệnh  viện…,  muốn  ba  có
           được. Cái số anh sao mà bạc bẽo thế!   ba, muốn điện thoại có điện thoại.
           Chị thừ ra ngắm thân hình im lìm,
           chằng chịt dây nhợ và bông băng mà     Cúp  máy  rồi  chị  ngồi  hối  hận.
           ứa  nước  mắt  thương  anh.  Lòng  chị   Nhưng rồi chị tặc lưỡi, xem như đó
           bấy lâu vốn luôn được gìn giữ phẳng   là phép thử lòng hiếu thảo của con
           lặng, giờ bỗng chênh chao với những   bé với cha đến đâu. Nó có lao ngay
           sợ hãi hiển hiện.                   vào với ba không hay vẫn để sự thù
             Chị sợ không cứu được anh.        địch trong lòng lấn át? Chị thích giả
                                               thiết thứ nhất hơn, nó khiến nỗi thất
             Trái tim người đàn bà bình dị thắt   vọng trong chị vợi đi, an ủi được cả
           lại khi hình dung đến cảnh vĩnh viễn   chị lẫn anh.
           không  còn  anh  trên  đời.  Và  người
           đàn ông chị dành cả đời để yêu sâu     -  Có  lúc  em  tưởng  anh  đã  vuột
           nặng  ấy  sẽ  mang  theo  nỗi  muộn   khỏi tay em – chị thôi tư thế nhoài
           phiền  về  đứa  con  gái,  đến  lúc  anh   người  ôm  anh,  ngồi  ngay  ngắn  lên
           chết  nó  cũng  không  biết  mà  khóc   ghế,  mắt  ngấn  nước.  –  Em  đã  nghĩ
           thương.                             sẽ sống sao với cảm giác chênh chao
                                               đáng sợ của những ngày tháng đơn
             Nửa tháng sau, thằng cháu đi biên   lẻ.
           giới về gọi cho chị. Nó òa khóc như
           đứa trẻ khi biết tin chú ruột yêu quý   Cơn chóng mặt trong anh đã dịu.
           đang chập chờn vì tai nạn. Mấy phút   Những  vết  mổ  đã  kịp  lên  da  non
           sau  đến  lượt  chuông  từ  số  con  bé   trước khi anh tỉnh lại đang bắt đầu
           vang lên giục giã. Chị hấp tấp bấm   gây ngứa ngáy. Trong khi cảm giác
           trả lời, sự mừng rỡ khiến chị quên đi   nhức  buốt  ở  những  chỗ  xương  gãy
           thái độ thù địch bấy lâu nó giành cho   vẫn nhói lên từng chặp. Giữa lúc ấy
           mình. Nhưng cũng chính nó đã giúp   thì con bé gọi:
           chị nhớ ra tình cảnh, vị trí của mình   - Ba tôi?
           ngay lập tức:                          Chị vừa bấm vào biểu tượng loa



                                                                               73
   69   70   71   72   73   74   75   76   77   78   79