Page 72 - Tạp chí Nha Trang
P. 72

thân  phải  sau  phẫu  thuật  lệch  hẳn   hút ra mới cứu sống được anh. Bao
           sang bên, nó khiến cho cả thân hình   nẹp kim loại và đinh ốc trên phần vai
           cao lớn như chữ Y dài bị lỗi. Không lẽ   và đùi mới giúp anh sau này có thể
           nào? Sao chúng có thể bỏ mặc người   đi lại được.
           cha vừa về từ cõi chết để đi du lịch   - Bao lâu rồi em?
           vui thú chứ? Chị nén tiếng thở dài,    - Gần một đời người! – Chị cười
           cầu mong phán đoán của thằng cháu   dịu  dàng  nhoài  nhẹ  người  ôm  lấy
           là không chính xác.                 anh – Em đã tưởng không níu anh lại
             Anh  mở  vung  nồi  bánh  thơm    được… Ơn trời!
           nhưng nhức mùi xưa cũ. Mặt vờ như      Sự hối hận trào lên tạo thành một
           chẳng bận tâm hai thím cháu đang    cơn đau khiến anh thấy mình xoay
           thì thầm gì với nhau, còn giả lả:   tít mù.
             - Khi mô rảnh, kiếm cho chú cây       Vụ tai nạn khủng khiếp ấy xảy
           đào phai. Vườn lắm cây mà lại thiếu   ra bởi những lần anh cố tránh sự im
           hoa đào con nì.                     lặng gượng gạo mà nguyên nhân là

             Thằng cháu đưa mắt nhìn vợ anh    anh  muốn  than  vãn  với  chị  những
           rồi gật. Nó cuốn hai người vào những   não nề trong lòng về con. Về sự hổ
           câu chuyện bất tận miền biên ải. Về   thẹn khi không thể bảo vệ được chị
           những  ngày  cắm  chốt  kiểm  soát   trước con gái. Nhưng chị luôn cười
           người qua lại vùng biên. Về những   rất  hiền  trấn  an  anh.  Thậm  chí  chị
           câu  chuyện  cách  ly  hồi  còn  dịch   còn bênh vực con bé. Giá chị mang
           bệnh  căng  thẳng  cười  ra  nước  mắt.   những tật xấu thường tình như bao
           Phút chốc, nó khiến anh tạm nguôi   người  phụ  nữ  khác:  bực  tức  đay
           quên nỗi khổ tâm dằng dặc đang có   nghiến anh không dạy được con hay
           dịp bùng lên bỏng rát trong giờ khắc   cằn nhằn về con bé vài câu. Anh sẽ
           mong ngóng sự sum vầy.              dễ thở hơn.
             Thực  ra,  đã  hai  cái  tết  anh  đón    Đằng này chị cứ xem mọi chuyện
           giao thừa không có sự tham dự của   như những cơn gió thoảng qua. Chị
           con  bé.  Nhưng  ít  ra  tết  năm  ngoái   không giận, không trách. Cứ thuần
           anh vẫn nén lòng nhượng bộ con để   khiết  yêu  thương  anh.  Thuần  khiết
           nhận  cuộc  gọi  chúc  tết  của  nó.  Tất   tha  thứ  cho  con  bé  hết  lần  vô  lễ
           nhiên, khi cuộc gọi diễn ra, vợ anh tế   này đến lần phớt lờ khác. Anh biết,
           nhị lánh ra vườn, và nó cũng không   chị  nghĩ  làm  thế  sẽ  khiến  anh  vui.
           hề đả động đến sự tồn tại của vợ anh.   Nhưng chị không biết, sự cao cả đó
           Còn năm nay?                        lại đè nặng lên lòng tự trọng của anh.
             Anh  tỉnh  dậy  thì  đã  thấy  mình   Rằng, ngoài tấm thân cồng kềnh vô
           nằm  trong  bệnh  viện  với  một  bên   dụng,  anh  chẳng  có  chi  cho  chị  cả.
           cơ  thể  đau  buốt.  Đầu  anh  bị  chấn   “Rồi đến ngày con bé sẽ nhận ra sai
           thương nặng. Bao máu đọng đã được   lầm, chờ đi anh”. Hay là “Em không



                                                                               71
   67   68   69   70   71   72   73   74   75   76   77