Page 70 - Tạp chí Nha Trang
P. 70

được  phép  nấu  trong  căn  bếp  mẹ   chỉ cần có chị thì đâu cũng sẽ là nơi
           tôi yêu thích, không được phép ngủ   anh thuộc về.
           trong  căn  phòng  mẹ  tôi  từng  ngủ,   Duy nỗi cay đắng trong lòng anh
           không được phép hít thở không gian   không vì thế mà dịu bớt.
           mẹ tôi đã gây dựng nên.                Cho  đến  thời  khắc  sắp  tiễn  biệt
             Anh thậm chí còn không dám tin    năm cũ này, khi hàng mai cổ ngoài
           những lời đó được thốt ra từ một đứa   ngõ  hân  hoan  bung  cánh,  tỏa  thứ
           con gái đã trở thành vợ, thành mẹ của   hương thanh nhã, ngọt ngào ra khắp
           hai đứa con. Nghĩa là quá đủ trưởng   khu vườn đẹp đẽ. Cả vườn cây anh
           thành để có thể thấu hiểu những lẻ   chị  dày  công  chăm  bẵm  đang  trở
           loi cha mình đã trải từ ngày mẹ nó   mình  bật  ra  vô  vàn  chồi  biếc.  Anh
           mất.  Những  tháng  năm  sung  mãn   vẫn không tin nổi vì sao mình lại để
           nhất của người đàn ông, anh đã phải   thời gian dung túng cho thói ích kỷ,
           ém  xuống,  quên  đi  để  giành  trọn   vô cảm của con kéo dài đến thế. Có
           yêu thương, bù đắp cho con nỗi thiệt   phải vì anh hy vọng một ngày nào
           thòi  mồ  côi  mẹ  quá  sớm.  Ánh  mắt   đó con thông suốt ra, để thích ứng
           ngơ  ngác  của  con  trong  đám  tang   với  một  đầu  óc  đã  trưởng  thành?
           của mẹ nó ám ảnh anh khôn nguôi.    Hay  tận  cùng  tâm  can,  anh  vẫn  sợ
           Khiến  anh  đành  lòng  dứt  bỏ  nhiều   làm con đau lòng? Thì nỗi đau và hổ
           sẻ chia mời gọi từ những người phụ   thẹn trong lòng anh đây nó có biết
           nữ muốn bước vào cuộc đời anh. Chỉ   không? Khi hành động của nó khiến
           mới hình dung đứa con gái 10 tuổi   cho cả họ hàng đều lên án anh nhu
           ôm thỏ bông đứng ngoài căn phòng    nhược, không biết dạy con?
           hạnh phúc của cha nó với người vợ
                                                  Thằng  cháu  gọi  anh  bằng  chú
           mới đủ khiến anh thắt ngực.         ruột, người mà con bé thân thiết nhất
             Một vali nhẹ tênh tênh anh xách   không  ít  lần  khuyên  nhủ.  Nhưng
           vào ngôi nhà của chị. Ngôi nhà rường   không  biết  bằng  sự  cố  chấp  bướng
           cổ  được  để  lại  từ  nhiều  đời  trước   bỉnh thần kỳ nào đó, cả con bé lẫn
           đang bao bọc những tháng năm đơn    chồng nó đều không lay chuyển. “Ba
           chiếc của người đàn bà u uẩn.       chỉ được phép yêu thương một mình
             - Rồi từ từ con sẽ hiểu, em chỉ cần   mẹ thôi”, lần nào con bé cũng nhai đi
           anh vui.                            nhai lại câu đó. Nó có nhận ra không,
             Chị khẽ khàng nép vào tấm ngực    trong lúc vợ chồng nó bận rộn quấn
           vững chãi của anh. Chị lo, liệu anh   quýt nhau và bìu ríu con cái, người
           có  quen  với  không  gian  luôn  bị  sự   đàn bà ấy đang thay chúng bầu bạn
           vắng lặng bao trùm này. Chị lo tiếng   với  cha,  giúp  cha  không  phải  ngày
           côn trùng râm ran mỗi đêm không     ngày  đi  qua  tháng  ngày  đơn  độc?
           vỗ về được người đàn ông vốn quen   Thậm chí chúng phớt lờ sự lên án của
           với phố phường ồn ã. Nhưng không,   họ hàng lẫn xóm giềng khi vợ chồng



                                                                               69
   65   66   67   68   69   70   71   72   73   74   75