Page 69 - Tạp chí Nha Trang
P. 69
chở anh lên nghĩa trang, mời hương
hồn ông bà hai bên và vợ trước của
anh về nhà ăn tết. Hai người đã đứng
trước mộ vợ anh rất lâu, thầm thì với
người đã khuất những tâm nguyện
rất riêng của mình. Chị hiểu, cho đến
tận giây phút này, chị ấy vẫn luôn
chiếm một chỗ đứng thiêng liêng
trong lòng anh.
- Sao anh không cầm điện thoại
như mọi khi?
Chị vờ hỏi vậy. Chị biết anh đang
vừa mong chờ vừa sợ điều đó sẽ
không đến. Rồi sẽ thất vọng, sẽ đau
buồn trong cảm giác mất mát bất lực. Minh họa: TRẦN HÙNG
Anh hắng giọng như để xua bớt khối
- Em xích vô đây cho anh dựa
đá nặng trĩu trong lòng, khản đặc: chút, lát mình vô nấu chè, hông xôi.
- Máy anh đang xạc. “Dựa”, là anh trêu chị. Chứ cơ
Kể cả câu nói này chị cũng nhận thể dẫu đã gầy đi rất nhiều sau trận
ra là anh đang nói dối. Thường tai nạn của anh vẫn đủ sức trùm lên
xuyên để máy kiệt pin để khi đi ngủ bóng chị. Nhưng không có chị, cuộc
anh không phải cầm đến máy. Có sống của anh đến giờ sẽ vẫn chỉ là
những nỗi đau không thể thốt ra lời một ông già cô đơn suốt ngày ngồi
mà chỉ có thể tìm cách chế ngự nó. vỉa hè cờ tướng trà lá với đám bạn
Đó là cách anh đang cố vượt qua. hưu nhàn tẻ.
Nhưng mà đêm nay giao thừa. Con bé không biết anh vô tình
Con Khoang bỗng nhỏm lên gừ chứng kiến cuộc thì thầm đầy thù
mạnh một tiếng trong cổ họng. Anh địch giữa nó và chị. Khuôn mặt xinh
quay ngoắt đầu ra cổng, tim đập rộn xắn của nó đỏ bừng, hai mắt long
lên. Là người lao công đang đi gom lên với hàm răng sít vào nhau cùng
chuyến rác cuối cùng của đêm. Anh những lời thốt ra đầy đe dọa. Sau
tiu nghỉu, mặt cố giữ sự bình thản để nhiều năm cha con nương vào nhau
khỏi khiến vợ nhận ra. Chị vờ như để vượt qua nỗi đau mất mát, anh
không thấy gì hết, nạt khẽ: bỗng không còn nhận ra đứa con gái
- Khoang dở hơi nha, người ta đi mà anh nhất mực yêu thương bao
ngang mà cũng gừ. bọc.
Anh cười, kéo vợ dịch sát vào - Chỉ có mẹ tôi mới được quyền
mình: sống trong ngôi nhà này. Không ai
68