Page 242 - Văn hoá Huế
P. 242
CÚI ĐẦU TRƯỚC BÓNG NÚI MÙA XUÂN
n TRẦN VĂN THIÊN
ớm mồng Một Tết, những cánh gió đầu mùa đã đánh thức tôi. Hơi lạnh từ đâu
Srón rén phả vào cánh cửa vừa hé chào năm mới. Bước ra thềm sau, những vuông
nắng mỏng loang loáng tan vào bóng sương mờ. Má ngồi giữa gian bếp dịu đằm ánh
lửa, mùi thịt kho tàu đậm đà thân thuộc chao bay theo những tà gió sớm. Chậu bông
cúc trước hiên bung biêng đượm vàng theo tiếng gọi thôi thúc của tháng Giêng. Mùa
xuân đã thực sự bắt đầu.
Buổi sáng đầu tiên của năm mới, bạn thường đi đâu?
Người ta vẫn hay chọn những hướng xuất hành hợp với tuổi, bởi ai cũng ước vọng
một tân niên như ý. Với má con tôi, như đã thành lệ thường, sáng mồng Một năm nào
cũng một hướng lên ngọn núi quê nội, thăm mộ phần tổ tiên.
Dãy núi quê nội trầm mặc quanh năm đón gió trùng khơi, sương núi bàng bạc tựa
dòng sông mơ hồ chảy ngang tượng Phật Thích Ca thâm trầm. Lần nào về nhà nội, tôi
cũng ngước mặt về phía bao la, tượng Phật ngồi tĩnh lặng nhìn xuống nước non hiện ra
trong tầm mắt, lòng bỗng loang về những gợn sóng an lành. Phía bên kia thấp thoáng
mái chùa nép mình sau cỏ cây mây ngàn, mà tôi vẫn nhớ hồi nhỏ, mình từng choáng
ngợp trước dòng người nô nức nối gót nhau bước trên hàng trăm bậc thang lên núi, tựa
một dải lụa dài đủ màu nương theo sườn dốc trập trùng. Đó là lần đầu tôi được cha má
dẫn đi chùa quê nội, trong lễ giỗ vị trụ trì đầu tiên của chùa, hàng năm vào ngày 24, 25
tháng Giêng.
Mồng Một Tết, đôi khi trời chuyển mưa phùn, gió rủ nhau về hun hút lạnh. Mộ ông
bà nội tôi, bác Ba và anh Hai tôi đều ở chân núi. Đường vào nhỏ hẹp chằng chịt dấu xe,
ngoằn ngoèo lên xuống, có hai khe suối trong veo lổn ngổn đá tảng băng ngang.
Má tôi mang theo thẻ nhang trầm và bánh trái, cùng chậu bông vạn thọ đằm thắm
đặt trước từng ngôi mộ. Những giấc ngủ không vướng luỵ trần ai, tịnh yên trong màn
sương núi, giữa vòng tay cỏ cây bạc màu đất bụi gió mưa. Nén hương lập loè đốm
đỏ thắp lên buổi sáng
đầu năm nỗi xúc động
thẳm sâu, ấm áp. Và
tôi đọc được trong mắt
má bao dâu bể đã qua,
bao vui buồn canh bạc
đời người rồi cũng
thành hư vô nhẹ bẫng.
Tựa vạt khói mảnh vừa
xoắn xuýt bay lên.
Cha đã lên núi dọn
cỏ, phát quang những
phần mộ từ ngày giẫy
mả tháng Chạp. Má Ảnh: Khánh Như
240 SỞ VĂN HÓA VÀ THỂ THAO THÀNH PHỐ HUẾ