Page 216 - Văn hoá Huế
P. 216

Giơ tay bắt lấy con cua,
                                      Ơ mà thất thế, ai ngờ kẹp ngay.
                                      270.             Kẹp chân, rồi lại kẹp tay,
                                     Tau ưng muốn bỏ mi đây cho rồi.
                                         Ấy mà thiếu mỗi có mày,
                                     Sợ không đủ lễ, tội này tau mang.
                                      Đến ngày cúng tháng, ông van,
                                      275.   Cho tui bồng cháu, ra đàng dạo chơi.
                                        Thoại Hương khi ấy mở lời,
                                 Ông mau mang cháu, vô thời trong hang.
                                         Xin ông thổi lửa cho tôi,
                                    Lửa chi quá nóng, thôi rồi chòm râu.
                                      280.            Mụ bà châu miệng hỏi mau,
                                      Đặt tên cho cháu là gì hỡi ông.
                                        Cha mi Quý Ngọc đã đành,
                                   Theo danh tánh gọi mày là Quý Châu.
                                         Mụ bà nhân thể thưa mau,
                                      285.     Xong ngày khẳm tháng, ngài cho tôi về.
                                          Ông hùm lúc ấy vỗ về,
                                     Mười ngày ba tháng, vậy thì bà đi.
                                      Ông hùm xuống xóm ngồi rình,
                                   Thấy nhà đám cưới, xôi xa thật nhiều.
                                       290.           Vải thao, vải đũi, vải điều,
                                    Lũi vào thật nhẹ, quơ liều mang đi.
                                          Có chi ông để cửa hang,
                                     Mang về một chút, đền ơn mụ bà.
                                          Mụ bà mắt híp khà khà,
                                       295.       Xin bà hãy cỡi trên lưng tôi về.
                                                     *
                                        Trong nhà, con cháu đề huề,
                                    Kẻ lui, người tới, chạy lo trăm ngày.
                                       Thấy hùm cõng mẹ thình lình,
                                     Thầy tu bỏ mõ, thất kinh chạy dài.
                                       300.               Về nhà vợ thấy cười khinh,
                                      Cái đồ đi cúng, gặp ma lộn hồn.
                                                    ….
               Lần công bố dị bản này cũng là món quà tinh thần mà ông Đỗ Văn Lân dâng lên
            hương hồn thân phụ, bởi cũng trăn trở khi chưa kịp ghi lại hết truyện thơ thì thân phụ
            đã qua đời, không còn cơ hội để bổ sung. Đồng thời với đó khi nhà nghiên cứu Triều
            Nguyên còn sống, ông cũng trăn trở là chưa tìm hết được toàn vẹn truyện thơ Thoại
            Hương - Quý Ngọc. May thay, cũng nhờ có Ông mà có thêm được một dị bản Quý
            Ngọc - Thoại Hương dài hơn bản đã từng công bố thì âu đó cũng là cái duyên.
               Hy vọng rằng, trong một ngày nào đó, duyên đến thì sẽ đến, trong dân gian biết đâu
            vẫn còn có những cụ già đang nắm giữ toàn vẹn truyện thơ này thì đó là việc làm của

            các nhà sưu tầm nghiên cứu văn hóa dân gian Thừa Thiên Huế sau này n

             214  SỞ VĂN HÓA VÀ THỂ THAO THÀNH PHỐ HUẾ
   211   212   213   214   215   216   217   218   219   220   221