Page 212 - Văn hoá Huế
P. 212
Lão bà, đành xách khóa rương,
Cho mi năm chục, lên đường về quê.
105. Thoại Hương nước mắt dầm dề,
Miễn an thân mẹ, con về lo chi.
Tiền này để lại một khi,
Cho chàng ăn học, khoa kì công danh.
Cúi đầu lạy mẹ, cùng anh,
110. Lui về chốn cũ lều tranh cho rồi.
Dỡ dang tại số, mà thôi,
Để em khóc đứng, khóc ngồi đặng đâu.
*
Nàng đi đặng một giây lâu,
Quý Ngọc ngó thấy, mặt sầu chang chang.
115. Đưa tay ngoắc với, ơi nàng,
Đợi cùng choa với, đôi đàng xa xôi.
19
Sự này, do bởi mẹ ta,
Làm cho nên nỗi, đôi ta lìa cành.
Sự này, không phải chi anh,
120. Sợ câu bất hiếu, nên đành chia xa.
Đò đầy, em chớ vội qua,
Đường mai vắng vẻ, chớ ra một mình.
Ở sao, cho đặng chữ tình,
Cây cao đừng vít, bất bình không nên.
125. Nằm thời, nghiêng lại một bên,
Em đừng nằm ngửa, chênh hênh không đành.
Khi ăn chớ đứng, em ơi,
Khi ngủ thức dậy, phải ngồi đấm lưng.
Đi thời, nhẹ nhẹ bàn chân,
130. Em đừng có chạy, chừng chừng em đi.
Chữ rằng: miễn tử hồ bi,
Chàng đừng thống thiết, có chi thêm phiền.
*
Ra đi, bờ bụi lênh khênh,
Trèo non, lội suối, một mình bơ vơ.
135. Bụng mang dạ chửa, dại khờ,
Ngán tình thêm nỗi, một tờ phân li.
Thân ni, chẳng thiết cùng mang,
Liều mình lên núi, hổ lang nạp mình.
Tai nghe, một tiếng hét vang,
140. Nàng liền lần đến, thử coi là gì.
Thấy hùm mắc bẫy một khi,
Ông thời ăn quách tôi thì mở cho.
Ông hùm, liền hỏi nguyên do,
Cớ sao nông nỗi, ra ri hỡi nàng.
19. Choa: Từ choa này trong văn bản của Triều Nguyên cũng có nhắc đến.
210 SỞ VĂN HÓA VÀ THỂ THAO THÀNH PHỐ HUẾ