Page 213 - Văn hoá Huế
P. 213
145. Thoại Hương khi đó kể qua,
Bao chuyện khúc nổi, nên trang sự tình.
Ông hùm khi ấy bực mình,
Chẳng biết mụ ở quê hương là gì.
Tôi nguyền, ăn thịt mụ đi,
150. Mụ là ác khẩu, để chi cho đời.
Thoại Hương khi ấy mở lời,
Ăn qua cho hết, để thời mẹ qua.
Ăn chi những thịt mụ già,
Thịt kia không có, xương da gầy mòn.
155. Rứa thì chị mở tôi ra,
Thì tôi ăn quách chị mà chị coi.
Thoại Hương liền mở ra ngay,
Ông liền quỳ xuống, lạy vòng hai tay.
Ra thời hùm khác ăn ngay,
160. Chị vào hang ở vậy thì đặng an .
20
Kiếm đồ tạ chị đền ơn,
Chẳng hay đồng nội, chị thường ăn chi.
Thoại Hương khi ấy thầm thì,
Ông đi kiếm gạo, vậy thì cho tôi.
165. Hùm kia, trong dạ bồi hồi,
Tui không biết gạo vật ăn là gì.
Thấy con chim đất bay đi,
Nó tha hột gạo, vậy thì bỏ đây.
Thoại Hương nắm gạo mét rầy,
170. Hột gạo trắng trắng, tròn tròn đây ông.
*
Hùm kia xuống xóm ngồi rình,
Thấy nhà giã gạo, vậy thì hò khoan.
Hét lên một tiếng chạy quanh,
Thất kinh bỏ chạy, tan hoang cả nhà.
175. Hùm vô bụm gạo kia mà,
Bụm lên đổ xuống, thôi mà còn chi.
Cõng quách cả cối tau đi,
Hùm vừa đem gạo đến thì đầu hang.
Này đây, cả cối đại chang,
180. Hùm kêu ơi chị, đã mang gạo về.
Thoại Hương nước mắt dầm dề,
Ông đi kiếm lửa vậy thì cho tôi.
Hùm không biết lửa là gì,
Suy đi nghĩ lại, hùm ngồi hùm lo.
185. Thoại Hương khi ấy vẻ cho,
Nơi mô sáng sáng, ông mò ông vô.
*
20. Đặng an: Được an bình.
SỞ VĂN HÓA VÀ THỂ THAO THÀNH PHỐ HUẾ 211