Page 130 - Văn hoá Huế
P. 130

bởi cảnh sắc xứ Huế, ông đã
             gửi gắm vào tranh bao cảm
             xúc  rung  động,  ông  truyền
             đến người xem nguyên vẹn
             những xúc cảm ấy. Tại Bảo
             tàng  Mỹ  thuật  Việt  Nam
             hiện  nay  lưu  trữ  một  bức
             tranh phong cảnh về Huế đó
             là tác phẩm sơn dầu “Thuyền
             sông Hương” vẽ năm 1935,
             là một trong những tác phẩm
             màu dầu độc đáo của nghệ
             thuật tạo hình hiện đại. Họa        Nguyễn Đỗ Cung, Cổng thành Huế, bột màu, 1941
             sĩ đã tạo ra một bố cục tranh         Nguồn: Nguyễn Đỗ Cung, Nxb. Mỹ thuật, 1982
             với mảng chính là người lái
             đò căng mình trên dòng sông tạo sự chéo lệch không gian sang bên nhưng vẫn gợi cảm giác
             chặt chẽ, cân bằng cho tranh. Những đường nét đối lập tạo được cái tĩnh động của dòng
             sông, với sự lung linh của ánh sáng nước. Cảnh vật mờ xa những màu tím Huế có sự gợi
             nhớ tới tranh Ấn tượng của Sisley (1839 - 1899), Monet (1840 - 1926). Có thể nói trong các
             tranh phong cảnh về Huế giai đoạn trước 1945 thì bố cục bức “Thuyền sông Hương” là rất
             độc đáo và táo bạo. Ngoài ra những ngày ở Huế, Tô Ngọc Vân còn được triều đình Bảo Đại
             mời vẽ tranh tường trang trí cho điện Kiến Trung.
                Họa sĩ Nguyễn Đỗ Cung (1912 - 1977) là một trong những họa sĩ tài năng từ trường
             MTĐD, năm 1941 ông vào Huế dạy học ở trường tư thục Thuận Hóa và trường Việt Anh
             cho đến năm 1944. Ông sống ở ngõ Âm Hồn, vẽ minh họa sách “Nguồn sinh lực” và
             “Ngoại ô” của Nguyễn Đình Lạp và nghiên cứu về mỹ thuật cung đình Nguyễn. Tranh của
             Nguyễn Đỗ Cung tiềm ẩn một cái đẹp riêng có chiều sâu của xứ Huế, ông cảm nhận về Huế
             không phải ở cái đẹp bề nổi mà hướng về sự khám phá chiều sâu của Huế, cái đẹp vắng
             lặng của cổ tích trầm mặc. Bức tranh “Cổng thành Huế” (Bột màu) của họa sĩ Nguyễn Đỗ
             Cung là một thành công rất đáng trân trọng với sự tìm tòi, sáng tạo mang âm sắc riêng của
             vẻ đẹp u trầm sâu thẳm trong đó xứ Huế hiện ra với dáng vẻ hoài cổ, lắng trầm, xao động
             lòng người. Bức tranh gợi nhớ đến “Dấu xưa xe ngựa hồn thu thảo, nền cũ lâu đài bóng tịch
             dương” (Thơ Bà Huyện Thanh Quan) và cho ta thấy một buổi chiều của xứ Huế tím hồng
             có chuyển ít trắng nhẹ bồng bềnh.
                Họa sĩ đã tả những vệt sáng trên nóc cổng thành của kinh thành Huế, màu xanh của ngói
             lưu ly và chuyển xuống bức tường gợi lên được nét xưa rêu phong cổ kính. Họa sĩ chuyển
             màu vàng đậm sang màu vàng sáng trắng tạo nên sự hun hút của một con đường quanh co
             quen thuộc ở Huế, hình ảnh một người đi trên đường đã tạo cảm giác tĩnh lặng, đìu hiu của
             một buổi chiều xa vắng, nhung nhớ của Huế.
                Các họa sĩ Việt Nam trước năm 1945 đều có nghiên cứu cảnh sắc thiên nhiên, con người,
             cách sống về gia phong, ăn mặc, ứng xử của con người Huế. Hướng về vẻ đẹp xưa cổ, hoài
             niệm, tĩnh lặng của cảnh sắc thiên nhiên, di tích cổ. Huế có một cái gì đó rất là cổ xưa, đầy
             ấn tượng và đã đi vào lòng người một hồn Huế rất riêng.
                Các họa sĩ Trường MTĐD đến Huế đều cảm nhận được ngay cái đẹp yên tĩnh, với những
             hình ảnh quen thuộc, gần gũi như những con đường dốc quanh co của xứ Huế, đồi Thiên


             128  SỞ VĂN HÓA VÀ THỂ THAO THÀNH PHỐ HUẾ
   125   126   127   128   129   130   131   132   133   134   135