Page 35 - Văn Nghệ Phú Yên
P. 35

Rồi chuyện gì đến đã đến. Một hôm, thằng Chúc muốn mẹ mua cho một
           bộ máy vi tính để học.  Đã học lớp mười, tuy ở nông thôn nhưng bạn bè cùng
           lớp Chúc đa số đều được cha mẹ sắm cho cả. Được, mẹ sẽ nói với cha! Bốn Thỏa
           xoa đầu con trai, đồng ý, sau đó nhân lúc thấy chồng không có chút bực bội
           nào liền đem chuyện ra bàn. Ai dè, vừa nghe, Năm Có đùng đùng khó chịu:

               - Không máy móc gì cả! Học ít bữa rồi ở nhà làm ruộng!
               - Sao mình lại nói vậy mình? Nó là con của mình mà!

               Bốn Thỏa cố dịu giọng trước sự to tiếng của chồng, nhưng Năm Có nhìn
           thẳng vào mặt vợ thét lên:
               - Ưng sắm thì sắm, đây không sắm thì sao?
               Người đàn bà vốn hiền thục tỏ ra hơi ngỡ ngàng, nhưng vốn chịu đựng có
           hạn, nên giờ đây mọi sự đè nén trong lòng bỗng chốc cũng vỡ ra.

               - Có gì thì anh nói luôn ra đi! Tôi hết chịu được rồi! Vợ chồng không sống
           được với nhau thì ly dị mỗi người một nơi thôi!
               - A, muốn ly dị hả? Năm Có nổi điên, hét lên, đập ly, đập chén - Ly dị thì
           ly dị, sợ gì!

               Kẻ nói qua, người nói lại. Không ai kìm chế được cơn tức giận nên cuộc
           cãi vã mỗi lúc lại to tiếng kèm theo tiếng vỡ của đồ đạc. Đến khi hàng xóm tụ
           lại, Năm Có lấy làm xấu hổ bỏ đi, còn Bốn Thỏa ngồi gục đầu lên gối mà khóc.

               Mấy tiếng đòi ly dị thốt ra từ miệng vợ càng làm cho sự nghi ngờ cùng
           tính tự ái trong người đàn ông trung niên đầy tính gia trưởng ở Năm Có như
           có dầu thêm vào lửa. Giữa đêm hôm ấy, Năm Có âm thầm vào chỗ thằng con
           đầu đang ngủ say, lặng lẽ cắt một ít tóc của nó bỏ vào túi. Anh ta từng nghe
           bạn bè nói ở thành phố có Trung tâm xét nghiệm ADN. Ở đó, căn cứ vào
           mẩu tóc của hai người, trung tâm có thể xét nghiệm và nhận ra họ có cùng
           huyết thống hay không. Sẵn trong túi còn một số tiền bán rẫy keo lá tràm
           chưa đưa cho Bốn Thỏa, nên không cần nghĩ ngợi, sáng ra, không thèm nói
           với vợ một tiếng, anh ta cho mấy bộ quần áo vào túi, lầm lũi ra đường, đón
           xe  để vào thành phố.

                                              *
               Đi xe giường nằm từ quê mình vào thành phố phải mất cả một ngày, một
           đêm. Tới nơi, Năm Có hỏi dọ đám lái xe tắc xi. Có một trung tâm xét nghiệm
           như vậy thật! Nhân viên trung tâm đón tiếp Năm Có rất nhiệt tình khi anh ta
           đến. Người ta nhận một túm tóc của thằng Chúc và của Năm Có.


                                                             VĂN NGHỆ PHÚ YÊN  29
   30   31   32   33   34   35   36   37   38   39   40