Page 34 - Văn Nghệ Phú Yên
P. 34

đi đút mồi cho con của tu hú ở cây cốc cao mọc trên sân đình. Không, không
            thể như vậy! Năm Có không thể làm thân cà cưỡng được!
                Mẹ cha nó! Nhiều bữa Năm Có tức rồi chửi một mình. Dần dà anh ta gắt
            gỏng với thằng Chúc. Lúc đầu chỉ là mấy câu đại loại như “Thằng này trông
            mày giống như con ai á!” hay “Sao mày ngơ ngơ giống như con người khác
            chứ không phải người của nhà này thế thằng kia?”, rồi nhiều khi anh ta nạt
            nộ thằng nhỏ vì những việc không đâu. Với Bốn Thỏa, Năm Có cũng tỏ ra bực
            dọc vô cớ. Cái ghen tức ở người đàn ông khi không biết bày tỏ cùng ai cứ cuộn
            lại trong người, nhấm nhá tâm can Năm Có.
                Một lần, thấy chồng buồn thiu, ngồi một đống lù lù trước hiên, Bốn Thỏa
            lại gần, nhỏ nhẹ:
                - Mình à! Hình như ông có chuyện gì hả? Có gì thì nói ra coi! Sao cứ mắng
            vợ, la con hoài vì những chuyện không đâu vậy hả? Có mắc mớ gì trong lòng
            thì mình nói ra cho nó nhẹ chứ!
                - Không có chuyện gì hết, ngồi một mình không được sao?

                Thấy chồng nổi đóa bất ngờ, Bốn Thỏa liền nhịn, bỏ đi.
                Lần khác, thấy đám đậu phụng cuối vườn đã bắt đầu trổ bông, chuẩn bị cho
            thời kỳ ra trái, cần phải xới đất vun gốc, Bốn Thỏa rủ chồng cùng mình ra làm.
                - Không thích! Làm cho lắm để nuôi con người khác à!
                Lần này, Bốn Thỏa đi làm một mình. Từ câu nói bóng gió và những cử chỉ
            của chồng cũng như sự hờ hững với thằng Chúc, Bốn Thỏa dần mơ hồ nhận ra
            nỗi nghi kị trong lòng chồng. Chị là người phụ nữ sinh ra và lớn lên ở làng quê,
            từ ngày lấy chồng chỉ lo cho chồng cho con. Thấy chồng bỗng dưng đổi tính,
            đổi nết, chị lo lắng nhưng khi hỏi chồng lại gạt đi, không một lần sẻ chia. Lo
            lắng rồi buồn, rồi lo. Đáng buồn, đáng lo hơn là chiều chiều, thấy ông chồng
            hiền lành của mình bắt đầu uống rượu. Có bữa say tí bỉ, anh ta về nhà la hét
            lung tung rồi lăn ra ngủ như chết. Tội nghiệp, bị la hoài mà không biết nguyên
            nhân nên thằng Chúc cũng bắt đầu tránh mặt cha. Bữa tổng kết học kỳ một, đạt
            loại giỏi, thằng nhỏ mừng lắm, về nhà muốn khoe với cha nhưng thấy đôi mắt
            đục ngầu của Năm Có vì đang say nên nó lặng lẽ rút ra sau hè chơi với đứa em.
                Bốn Thỏa muốn sự êm ấm trong nhà nên cố nhịn, cố chiều chồng, song
            điều đó càng làm Năm Có nghi ngờ thêm. Chắc là đoán được mình phát hiện
            sự việc nên tìm cách khỏa lấp đây! Cái mánh của đàn bà ta còn lạ gì! Anh ta
            nghĩ thế. Nghĩ thế nên càng ức, càng cay cú vì thằng Chúc cứ hằng ngày ở ngay
            bên cạnh mình.


             28 VĂN NGHỆ PHÚ YÊN
   29   30   31   32   33   34   35   36   37   38   39