Page 30 - Văn Nghệ Phú Yên
P. 30
chớ! Cháu thấy anh Hải còn nhờ người nhắc tuồng kia mà! Còn giọng hát của
cháu thì chú biết rồi khỏi lo!”. Đêm ấy ông bầu hát mắt chòng chọc nhìn lên
sân khấu khi đến phần biểu diễn của Dưa. Ông hồi hộp còn hơn người dò số
kiến thiết khi nghe người bán vé số chạy xồng xộc đến hô trúng giải đặc biệt.
Dưa hát ngọt ngào, bước đi uyển chuyển, nói lối truyền cảm, mạch lạc, nổi bật
là sự sáng tạo mang chút hài hước ở những câu nói hóm hỉnh, vui nhộn ngoài
kịch bản. Đêm diễn thành công ngoài sự mong đợi của các diễn viên. Khi chiếc
màn vừa kéo lại, ông bầu hát ào tới ôm chặt lấy Dưa hôn chùn chụt. Mấy ngày
sau, ông bầu hát gọi Dưa đến vỗ về: “Chú thấy cháu thật sự có năng khiếu hài
hước. Trước mắt chú giao cho cháu đóng vai hề. Cháu tên Dưa, giờ lấy tên hề
Dứa có được không?”. Dưa khoái chí, cười híp mắt: “Chú tin tưởng giao việc thì
cháu nhận! Cháu sẽ không làm chú thất vọng đâu!”. Từ gã kéo màn sân khấu
đến kép phụ rồi quay sang vai hề. Hề Dứa làm cho khán giả cười lăn, cười bò
khi đến phần diễn xuất sáng tạo của anh ta.
2.
Bữa đó hề Dứa làm khó tôi bằng miếng thịt rắn nằm gọn lỏn trong chén.
Tôi nhìn mấy diễn viên cùng phái nam với mình ngồi ăn thịt rắn một cách
ngon lành, nhất là các nữ diễn viên xinh đẹp gặm thịt rắn nhuần nhuyễn như
người ta gặm cái cổ con gà, con vịt. Họ nhìn tôi bằng ánh mắt nửa khuyến
khích, nửa bỡn cợt, chê bai đồ đàn ông mà nhát cáy. Lòng tự ái của tôi bị tổn
thương. Tôi gắp miếng thịt rắn lên nhai từ từ. Một mùi thơm là lạ, một vị béo
hơi khê nồng hấp dẫn. Điều lạ nhất mà tôi cảm nhận được, đó là xương rắn còn
cứng hơn cả xương gà, xương vịt. Tôi nhập cuộc một cách ngon lành. Hề Dứa
nhìn tôi cười hì hì. Nụ cười thật đáng yêu. Ông bầu hát vỗ tay lốp bốp, gật gù:
“Có như thế mới là nam nhi chứ ạ! Món ngon mà không biết thưởng thức thì
uổng phí biết bao!”, nói xong ông ta giơ ly rượu đế lên nhoài người về phía tôi,
giọng hứng khởi: “Dô một trăm phần trăm nha bạn!”. Mọi người trong cuộc
nhậu đồng thanh tương ứng: “Dô! Dô! Dô!” vui như tết. Thau thịt rắn vơi dần,
vơi dần nhưng giọng nói, tiếng cười thì không hề vơi. Đào chánh Kiều Hạnh
Nhân cầm ly rượu đi về phía tôi. Hề Dứa nhanh nhảu nhường chỗ cho nàng
ca sỹ xinh đẹp: “Em ngồi xuống đây đi em!”. Cô bé có gương mặt vô cùng khả
ái, nụ cười làm say đắm lòng cười và giọng nói ngọt như mía lùi: “Anh ơi! Cho
em mời anh một ly nha!”. Người đẹp dường như cố ý ngồi sát vào tôi. Ôi! Từ
nàng phả vào tôi mùi thơm đê mê. Tôi không phân biệt đâu là mùi da thịt,
đâu là mùi nước hoa đắc tiền? Tôi thoáng nghĩ và nhủ thầm: Ôi! Mùi con gái!
Sau cuộc nhậu, hề Dứa còn đi bắt rắn với tôi nhiều lần vì đoàn hát lưu
diễn luôn đông khách. Một hôm hề Dứa chợt vỗ vai tôi: “Anh à! Anh hãy mở
24 VĂN NGHỆ PHÚ YÊN