Page 39 - Văn Nghệ Phú Yên
P. 39
mạng để quyên góp là sai sự thật. Nhiều cha mẹ bức xúc chuyện nhà trường
quyên góp cho một hoàn cảnh chưa được xác minh rõ ràng. Cô giáo tròn mắt
ngơ ngác, run run kể về tờ giấy khai sinh và chứng tử mà mình đã tận mắt thấy.
Và thưa, cô tự quyên cho trò nghèo như trước nay mình vẫn làm chứ không
nhân danh nhà trường. Người phụ nữ đạo mạo bảo mẹ cô bé mỗi năm vẫn về
thăm nhà nhưng hai năm Covid liên tục nên không về được, liền sau đó chị
ấy lại có thai, sinh con nên mới có chuyện liên tiếp mấy năm không về thăm
nhà thăm con. Nhưng em ấy vẫn duy trì những cuộc trò chuyện online với mẹ,
không hề có chuyện không biết mặt mẹ từ lúc mới sinh.
“Xin tiền giúp học trò là việc đáng khen nhưng cô hơi vội. Khi thông tin chưa
chính xác mà đã phát tán thì rất nguy hiểm. Dư luận xung quanh đang phản ứng,
họ thấy tổn thương vì bị lừa.”
Nàng ngồi như bức tượng, hai bàn tay run run đan chặt vào nhau đặt trên
gối. Câu nói của chị phụ huynh, về nội dung, dễ nghe gấp ngàn lần ngữ điệu nói.
“Số tiền quyên góp cô cứ tạm giữ đấy, để nhà trường họp với Ban đại diện
Hội cha mẹ học sinh và cho ý kiến sau.” – cô hiệu trưởng chỉ đạo.
Thấy học sinh trong cơn lấn cấn thì phải tìm cách hỗ trợ thôi. Mà cô giáo
có thu của ai đâu, là tiền hảo tâm từ bốn phương tám hướng thôi mà. Nhưng
lần này sao lại to chuyện thế này? Những chỉ trích, bức xúc trước mắt không
đáng ngại bằng chuyện học trò chuẩn bị tái khám ở Chợ Rẫy. Nàng thiết tha:
tiền em đã xin được rồi, từ những người bạn, học trò cũ đã thành đạt. Điều em
trăn trở là thận cô bé đang gặp vấn đề… tới mức có thể chạy thận trong khi bà
ngoại đang cảnh khó khăn. Còn chuyện em còn hay mất mẹ, mẹ ở Dubai hay
Pháp em không quan tâm. Em chỉ biết em ấy cần tiền để bồi dưỡng sức khỏe,
chuẩn bị cho kì đại phẫu, tới mức có nguy cơ đối mặt với cái chết. Nàng nói,
kiên quyết và thiết tha: mong cô cho ý kiến, hoặc em sẽ hoàn số tiền lại cho
cộng đồng, hoặc sẽ ngay lập tức gửi tận tay em ấy ...
Cô hiệu trưởng mặt trầm ngâm, những lằn suy tư lợn cợn trên trán. Đoạn
cô bảo:
“Thôi, tiền em tự xin, em cứ tự trao cho gia đình. Lúc nãy cô thiếu quyết
đoán, xin lỗi em.”
“Dạ, không, không có gì đâu cô.”
Chiều hôm đó, tại nhà học trò Thanh Hận, bà ngoại nhận tiền bằng đôi
mắt áy náy. Cô giáo đưa tiền bằng đôi mắt thành tâm.
Học trò tái khám về. Kết quả tạm ổn. Nàng mừng rỡ, nhẹ người, giờ lo
Tết được rồi.
*
VĂN NGHỆ PHÚ YÊN 33