Page 33 - Văn Nghệ Phú Yên
P. 33

cực khổ nhưng Năm Có thương vợ, thương con. Thế rồi, gần năm trước, một
           buổi trưa đi ăn đám giỗ ở nhà ông Tư Lễ, sau khi uống mấy ly rượu đế ngà
           ngà, mấy anh em trong xóm ngồi cùng mâm với Năm Có nói về chuyện học
           hành của con cái, bất ngờ có người khen thằng Chúc, nói thằng nhỏ mới mười
           mấy tuổi mà cao lớn, trắng trẻo, đẹp trai lại học giỏi. Lúc ấy, câu chuyện đang
           hay ho, bất ngờ một người khác xen vào, chẳng rõ là vui đùa hay có rượu nên
           châm chọc, bảo Năm Có coi lại thử chứ thằng nhỏ sao khác quá, liệu có phải
           con mình hay lạc giống của ai.

               Thoạt đầu, Năm Có cũng cười, cũng vui, cũng bông lơn, phụ họa theo rằng,
           nghé ai miễn là trâu của mình là được. Sự thể tưởng như ngụm rượu tuột cái
           ọt qua cổ họng, ấy vậy mà khi về nhà, nhìn thằng con đầu bỗng dưng Năm Có
           thấy nó khác mình thật. Khác mình mà cũng khác với cả thằng Thức, em của
           nó! Năm Có nhận ra mình và đứa con sau đều có vóc người nhỏ bé, da ngăm
           đen, mũi tẹt. Còn thằng Chúc thì không rõ giống ai, da trắng, lại cao hơn cha
           một cái đầu, trong khi tuổi mới mười lăm, mũi cũng cao nữa.

               Dù chưa rõ câu nói của thằng cha hàng xóm chỉ là do vui miệng, nói bâng
           quơ làm quà, hay hắn ta phát hiện ra điều gì đó muốn báo mình biết, nhưng
           Năm Có thấy cồm cộm. Một mối nghi ngờ như khói từ đó cứ lảng vảng trong
           tâm trí. Đêm nằm Năm Có nghĩ mông lung đến nỗi nhiều bữa giữa khuya, giật
           mình thức giấc, trằn trọc mãi vì mấy chữ: biết đâu được? Chẳng lẽ vợ mình
           đã… Anh ta cố nhớ lại, trước khi sinh thằng Chúc vợ anh ta có quen với ai đáng
           nghi không. Trong làng, trong xóm thì không rồi!
               Đám cán bộ ở xã, ở huyện thì vợ anh ta làm gì có việc để lui tới. Cuối cùng,
           Năm Có nghĩ tới Tám Lức, anh chàng này là cán bộ thú y, người ngày xưa hay
           đi chích ngừa cho heo trong xã. Có thể lắm, thằng cha ấy cũng cao to, da trắng,
           trông rất thông minh. Nhưng cha Tám Lức này bỏ xứ ra đi trước khi mình với
           Bốn Thỏa cưới nhau mà! Không phải! Mình cưới vợ muộn, ba mươi lăm tuổi
           mới cưới, còn Tám Lức thì bỏ đi lúc mình mới ba hai. Nghi bậy! Vậy thằng nào
           vào đây? Hay Bốn Thỏa có thai với ai đó trước khi hai người cưới nhau? Cũng
           không đúng! Cưới nhau xong, mấy năm sau Bốn Thỏa mới có bầu kia mà! Thế
           thì thằng nhỏ giống ai? Cuộc kiếm tìm, so sánh diễn ra càng lúc càng rối tinh
           rối mù trong tâm trí Năm Có. Hay hồi mới cưới nhau, vợ mình đã hẹn hò, lăng
           nhăng với ai đó? Nghi ngờ nhưng không đoán ra nên giận, rồi tức. Anh ta đau
           đớn khi nghĩ đến cảnh con vợ mình từng yêu thương lại đi ăn nằm, ôm ấp
           thằng đàn ông khác, nhưng càng đau hơn khi liên tưởng tới việc lâu nay mình
           phải nuôi con của kẻ khốn nạn kia, cứ như con cà cưỡng thân hình nhỏ bé lại


                                                             VĂN NGHỆ PHÚ YÊN  27
   28   29   30   31   32   33   34   35   36   37   38