Page 32 - Văn Nghệ Phú Yên
P. 32

Người đàn ông khóc



            HOÀNG NHẬT TUYÊN    Truyện ngắn
                                   




                Chiếc xe thồ chở Năm Có từ phòng trọ, sau một lúc quẹo trái, quẹo phải
            trên vài cung đường tấp nập xe nhỏ, xe to, từ từ dừng lại trước Trung tâm xét
            nghiệm có khoảng sân rộng nằm giữa thành phố.
                - Tới rồi đó chú!  Người lái xe thồ nói - Còn sớm, chắc chú phải chờ!
                - Có lẽ phải chờ!

                Năm Có đáp và lấy chiếc mũ bảo hiểm trên đầu xuống trả cho chủ xe, rồi
            thò tay vào túi quần, lấy tiền trả, sau đó xách chiếc túi đứng bên lề đường. Đúng
            là còn sớm quá, trung tâm nơi anh ta đến chưa làm việc, cửa vẫn còn đang
            đóng. Ngó trước, ngó sau, thấy cái quán cà phê cóc với vài chiếc ghế nhựa đặt
            bên vỉa hè, anh ta bèn bước tới, gọi một ly vừa uống vừa chờ đợi.
                Thực ra, theo giấy hẹn của trung tâm xét nghiệm thì người ta sẽ trả kết quả
            xét nghiệm từ 8 giờ sáng. Nhưng đêm qua, Năm Có không ngủ được, chưa đầy
            ba giờ sáng đã thức dậy rồi. Quá mệt mỏi, vì một mình ngồi chờ ở phòng trọ,
            nên anh ta quyết định đến sớm. Cái tính nóng nảy như lửa đốt trong người đã
            không để yên cho Năm Có bất cứ việc gì dù rằng anh ta đã qua tuổi năm mươi.
                Ngồi nhấp từng ngụm cà phê để chờ mà tim Năm Có cứ đập mạnh liên
            tục. Anh ta nghĩ, sau khi nhận được tờ kết quả, chứng minh thằng Chúc không
            phải cùng huyết thống với mình, chỉ tới sáng mai thôi, khi về tới nhà, anh ta
            sẽ mang đặt nó nằm trên bàn, lúc ấy xem mặt Bốn Thỏa vợ anh ta sẽ ra sao?
            Đòi ly dị à? Ly thì ly đây sợ gì! Chưa bao giờ Năm Có hình dung vợ anh ta dám
            nói như vậy. Càng nghĩ ruột gan Năm Có càng sôi lên.
                Không phải tới lúc này, mà gần một năm rồi, Năm Có mang trong lòng nỗi
            khổ riêng. Tất cả liên quan đến thằng Chúc. Cứ mỗi khi nghĩ tới chuyện thằng
            bé thì sự uất ức lại trào lên ngực, chặn ngang cổ họng Năm Có. Cả khi đang
            ngủ thức giấc chợt nhớ cũng ức. Đang làm ngoài đồng, chợt nhớ tới cũng rơi
            vào tình trạng ấy nên anh ta thấy chân tay rụng rời, chống cuốc, đứng lặng…
                Chúc là đứa con đầu của vợ chồng Năm Có và Bốn Thỏa, nay đã vào tuổi
            mười lăm. Ngoài thằng Chúc, vợ chồng họ còn có đứa con thứ hai, cũng là con
            trai, tên Thức, nhỏ hơn anh mình ba tuổi. Thực ra, hồi thằng Chúc ra đời cho
            đến khi lên tuổi mười bốn thì gia đình Năm Có tương đối êm ấm. Làm nông


             26 VĂN NGHỆ PHÚ YÊN
   27   28   29   30   31   32   33   34   35   36   37