Page 38 - Văn Nghệ Phú Yên
P. 38

Bà ngoại giận đứa con khờ dại, buồn nỗi đời bạc bẽo, bèn tàn nhẫn đặt tên
            Thanh Hận cho cháu. Giấy khai sinh chỉ có tên mẹ, phần bố để trống. Thấy bà
            ngoại ẵm cháu cho bú vú da, ai hỏi, bà nói mẹ nó sinh xong, băng huyết, chết
            tại chỗ. Có người bán tin bán nghi, hỏi sao hổng thấy ùm beng trống kèn gì
            hết. Bà nói tỉnh bơ, thứ con gái hư hỏng, chết đâu lấp đó cho khuất mắt. Giờ
            cô giáo chủ nhiệm tới nhà, ngoại còn nhiệt tình lấy giấy chứng tử đưa cô coi,
            vẻ mặt vật vã bi thiết khiến cô giáo chỉ muốn khóc theo.
                Đến lúc cô giáo chuẩn bị đi về, Thanh Hận mới bước ra chào. Cô khá ngạc
            nhiên vì em không đến nỗi vàng vọt và gầy còm như hình dung. Em thấy trong
            người thế nào? Dạ, em mệt, đau đầu. Ăn uống được không, em? Dạ, ăn ớn, em hay
            bị ói. Nói rồi chỉ tô mì tôm bỏ mứa trên bàn. Ôi, em bệnh sao lại ăn mì tôm? Tại
            nhà ở đây nên không có quán sá. Sáng ngoại phải dậy sớm đạp xe vô thị xã rửa chén,
            em tự lo bữa sáng. Nàng nhìn học trò thương cảm xót xa khi em kể hồi nhỏ ở
            với ngoại, vô lớp một vào Nam ở với dì. Khi em vừa đổ bệnh thì dì cũng lấy
            chồng có con, con dì cũng bệnh nên đành gửi em về lại ngoại. Chuyện đi viện,
            thuốc men bà ngoại và mấy cậu, dì xúm lo - mà ai cũng nghèo rớt - bà ngoại
            nói trong nước mắt.
                Cô giáo xin phép về, trong đầu cứ chập chờn câu nói của bà ngoại: bị bệnh
            thận từ bé, đến năm học lớp ba phát nặng nên mổ - giờ còn nổi thêm cái u ở
            mũi nữa. Giữa tháng 12 này sẽ đi tái khám tiếp, bác sĩ bảo thận trái đã có dấu
            hiệu bất thường, có khi sẽ cắt bỏ, mà nếu vậy sẽ phải chạy thận…
                Nàng lật đật soạn một bức thư lời lẽ thống thiết. Dùng trang cá nhân để
            vận động tiền, hỗ trợ cho Thanh Hận chuẩn bị tái khám. Chỉ trong một tuần,
            đã vượt con số ba mươi triệu. Cô giáo muốn ngay lập tức được đặt xấp tiền vào
            tay bà ngoại khốn khổ. Chưa kịp dắt xe ra, điện thoại reo ngang, số máy lạ.
                “Tại sao cô lại đi bịa đặt chuyện học sinh nghèo thảm nghèo thương để
            moi tiền thiên hạ? Cô bé còn mẹ chứ sao không? Mẹ đang làm ở nước ngoài,
            Dubai đó. Học sinh trường mình thiếu chi em khổ sở, sao cô lại đi tiếp tay cho
            sự dối trá?”
                 Ôi chao, nàng nghe mà mặt liên tục biến sắc, hết tái lại chuyển sang trắng
            bệch rồi đổi qua đỏ tím. Tay vẫn áp chiếc điện thoại ở tai nhưng đã bủn rủn
            nơi lồng ngực rồi. Số máy lạ vừa tắt thì cô hiệu tưởng gọi, nói nhanh chuyện
            quyên góp cho em ấy tạm dừng, giờ cô giáo mau tới trường nghen. Gì thế này?
            Sợ đến rụng tim rồi. Nghe kiểu nói đó, nàng nghĩ họa đang tới…
                Bước vào phòng hiệu trưởng, cô từ tốn bảo ngồi, giới thiệu người phụ nữ
            đối diện là ủy viên Hội cha mẹ học sinh của trường. Nàng cúi chào thì người
            phụ nữ ăn mặc đạo mạo lên tiếng: có người phản ánh thông tin cô đưa trên


             32 VĂN NGHỆ PHÚ YÊN
   33   34   35   36   37   38   39   40   41   42   43