Page 37 - Văn Nghệ Phú Yên
P. 37
Mùa xuân cho em
NGUYỄN THỊ BÍCH NHÀN Truyện ngắn
Mười năm công tác xa nhà, gắn bó với xóm núi trơ sỏi đến từng ngọn cỏ
dưới chân nhưng bước qua những cơn bão đời nghiêng ngả, nàng dù bịn rịn
cũng phải “dời đô”. Nộp đơn chuyển trường ba năm, cuối cùng cũng có quyển
định chuyển công tác, khi mùa đã cạn kiệt những cơn mưa.
Về lại quê mẹ, ngôi trường giữa lòng thị xã,chuẩn quốc gia, nhìn đâu cũng
hoa lá xanh tươi. Trường gần ngàn học sinh, đúng chất thị xã, các em áo quần
sạch sẽ thơm tho, nơ cài đầy tóc.
Mười năm mới nhận lại chức chủ nhiệm. Đang dạy cấp 3, giờ về lại cấp 2,
còn làm chủ nhiệm nữa, nàng tự dưng thấy việc này dường như quá sức. Sẽ là
“mẹ” của đàn con ba mươi tám đứa – tuổi dậy thì? Hồi hộp và lo lắng, quả tim
cứ nao nao theo từng nhịp bước khi tiến về lớp 7D.
Bước vào lớp, sau lời chào cùng nụ cười tươi rói thì ngay lập tức hỏi sĩ số
như bản năng. Dạ cô, lớp vắng 1, bạn Thanh Hận. (Cô hơi sững vì cái tên ít gặp).
Vắng có phép không em? Dạ có. Đang nằm viện trong Sài Gòn, bạn ấy bị bệnh, cô
hỏi cô Dung (chủ nhiệm trước í) sẽ được biết rõ hơn ạ.
Nàng gọi cô Dung, trò chuyện xổm thì nắm được vài thông tin. Bèn xin số
của bà ngoại Thanh Hận để hỏi han kĩ càng hơn. Ok, xuất viện rồi, đang trên
đường về. Cô giáo bay ngay đến nhà học trò, liền trong buổi sáng hôm đó. Thiệt
tình, nếu không được một em học trò đi trước chỉ đường thì dù mọc thêm ba
đầu sáu mắt cũng khó mà tìm được nhà em. Thôn này được gọi “vùng sâu vùng
xa”, nằm tách biệt với thị xã bởi một con sông và cánh đồng cỏ lau xào xạc.
Nhà nhỏ xíu, nằm chẻn vẻn giữa mấy đám ruộng. Vào nhà, cô giáo bối rối vì
không tìm ra chỗ ngồi. Bà ngoại bước lên, kéo cái ghế nhựa ra hè trò chuyện.
Bằng đôi mắt trùng trùng muộn phiền, ngoại rân rấn kể: Hồi đó, mẹ Thanh
Hận xinh đẹp, học hành sáng dạ. Nhà có mười một người con nhưng chưa đứa
nào lên được cấp 3 nên cả gia đình đặt hết niềm tin vào chị ấy. Khi niềm tin
bị phản bội thì tình yêu biến thành nỗi đớn đau. Nỗi đớn đau càng vô hạn khi
chị Thanh Kiều (mẹ Thanh Hận) bỏ kì thi cuối cùng của đời học sinh để chạy
theo cảm xúc vớ vẩn của trái tim non trẻ. Nói “vớ vẩn”, xin lỗi tình yêu, nhưng
phải tàn nhẫn nói vậy vì chị đã trao đời con gái cho gã sở khanh. Khi cái thai
đình đậu thì tên kia cũng sải đẹp. Không chỉ người con gái dại khờ bẽ bàng ức
chế mà cả nhà tủi hổ. Tâm trạng bất ổn thì lời nói dễ dàng trở thành điều độc
hại. Kết quả sau khi hạ sinh, sản phụ đã bỏ trốn …
VĂN NGHỆ PHÚ YÊN 31