Page 29 - Văn Nghệ Phú Yên
P. 29
hay mà nhận vào kéo màn nghe sai sai làm sao đó. Vậy mà Dưa không hề so
bì. Miễn sao là người của đoàn cải lương là oách nhất rồi. Hề Dứa kể cho tôi
nghe khi tôi bơi xuồng cho anh ta dùng chiếc dầm đánh ngoẻo từ con rắn này
đến con rắn khác trên đồng nước lênh láng. Ông bầu đoàn hát thấy tôi và hề
Dứa xổ từ chiếc bao dùng để đựng phân Ure ra đất một đống rắn thì kêu lên
thất thanh: “Ối! Rắn! Rắn ở đâu nhiều thế Dưa ơi!”. Các nhân viên hậu đài,
chị nuôi, kể cả một số diễn viên đang ở trong hội trường túa ra nói cười ầm ĩ.
Những con rắn ráo, rắn nước bằng ngón chân cái được hề Dứa lột da phơi ra
thành những cây thịt múp míp rồi anh ta chặt thành khúc dài bằng hai lóng
ngón tay bỏ vào chiếc thau lớn trộn chung với sả, ớt, gia vị bắc lên bếp than
hồng. Bữa đó người miền Tây hể hả no say. Còn tôi thì ngồi nhấm nháp nem
chua với rượu đế. Ông bầu đoàn hát miệng nhai thịt rắn nhóp nhép, hít hà.
Trông cách ăn của ông chắc là ngon lắm. Ông nhìn sang tôi, láy mắt: “Chú Phú
ăn thử một miếng nhé! Ngon lắm luôn đó!”. Có vẻ như ông biết lời nói của ông
chưa thuyết phục được tôi nên đọc luôn một tràng dài:
Thịt rắn là của trời cho
Ai mà không chén ốm o gầy mòn
Thịt rắn vừa béo vừa giòn
Ăn vô một miếng nghe ngon suốt ngày
Thịt rắn cứ đem xé phay
Hoặc xào sả ớt ăn ngay đã đời
Thịt rắn băm chả nướng dồi
Nấu thêm cháo đỗ chao ôi phát thèm…
Tôi gắp miếng nem chua chưa kịp ăn, nghe ông bầu hát đọc “trường ca”
về các món thịt rắn thì cười nghiêng ngả. Hề Dứa nhè lúc tôi còn giữ miếng
nem chua kẹp trong đôi đũa liền len lén gắp miếng thịt rắn cho vào chén của
tôi, liếc nhìn mọi thành viên trong chiếu nhậu cười lỏn lẻn.
Trở lại chuyện hề Dứa được trưởng đoàn Hương Rừng giao nhiệm vụ kéo
màn một thời gian, anh ta thuộc làu các tuồng tích. Một lần kép phụ Thanh Ngọc
Hải chuẩn bị trang điểm cho đêm diễn thì bỗng dưng đau bụng quằn quại. Ông
bầu hát lo tháo mồ hôi hột. Vé bán hết veo. Khán giả ngồi kín mít sân bãi. Có
thể nào lên sân khấu thông báo cho người ta đêm nay diễn viên đau bụng, mời
mọi người ra về? Thật là tiến thoái lưỡng nan. Trong cơn quẫn bách ấy chàng
Dưa hiện ra, miệng cười tươi roi rói: “Chú Thám ơi! Để cho cháu đóng vai thế
cho anh Hải đi chú!”. Ông bầu hát như người sắp chết đuối vớ được chiếc phao
cứu sinh: “Mày nói chơi hay nói thiệt vậy Dưa? Tao đang rối trí đây này!”. Dưa
vểnh mặt, cười tủm tỉm: “Có khi cháu thuộc tuồng này còn hơn anh Hải ấy
VĂN NGHỆ PHÚ YÊN 23