Page 8 - Báo Phú Yên
P. 8

06
                     Ất Tỵ
           Chợ tết                                                                                                toasoan@baophuyen.com.vn



                                                                               Niềm hạnh phúc









                                                                          từ phiên chợ đặc biệt







                                                                                      sửa vài thứ cần thiết để đón tết.     Nhớ chuyện xưa nên những năm
                                                                                         Đi chợ tết nhà nghèo cũng có    gần đây, ngày 30 tết tôi lại đi chợ nhà
                                                                                      cái hấp dẫn riêng. Đến chợ muộn,   nghèo. Không biết bây giờ người ta
                                                                                      đôi khi phải chấp nhận mua với giá   còn quan niệm chợ ngày 30 tết là chợ
                                                                                      cao gấp mấy lần giá trị thật của món   nhà nghèo nữa hay không, nhưng tôi
                                                                                      hàng, nhưng cũng có khi mua được   thấy người vào ra phiên chợ cuối cùng
                                                                                      nhiều thứ tốt với giá rẻ. Nhà tôi   của năm vẫn tấp nập, rộn ràng, vội vã
                                                                                      thường vậy, khi ngoài kia đã tấp nập,   bán mua. Tôi rất thích đến với phiên
                                                                                      nhộn nhịp cả tuần trước đó, thì chiều   chợ ngày cuối năm ấy. Bởi khi hòa
                                                                                      30 tôi mới thấy tết về với nhà mình.  vào dòng người hối hả, tôi sung sướng
                                                                                         Ngày đó, bố tôi là bộ đội chiến   được sống lại trọn vẹn từng khoảnh
                                                                                      đấu ở miền Nam. Mẹ tôi là hộ sinh   khắc khi còn nhỏ, được theo mẹ vượt
                                                                                      vừa làm ở trạm xá xã vừa làm thêm   triền đê đến với phiên chợ nhà nghèo
                                                                                      ruộng, buôn bán gạo để kiếm tiền   dấu yêu xưa. Giàu nghèo trong tôi giờ
                                                                                      nuôi các con ăn học. Những ngày    không mấy quan trọng nữa, vì vật chất
                                                                                      giáp tết, người ta mua gạo, mua nếp   không thể mua được những ký ức vô
                                                                                      nhiều hơn nên mẹ cũng có nhiều việc   giá của không khí tết tuổi thơ.
                                                                                      hơn. Hết ca trực ở trạm xá mẹ lo đi   Đang say sưa với dòng tâm trạng
                                                                                      thu nợ, kiểm tra lại ruộng vườn, củi   đầy lưu luyến ấy thì chợt nghe tiếng
                                                                                      lửa để chuẩn bị cho những ngày tết.   vợ gọi:
                                                                                      Tuy vất vả nhưng vì kiếm thêm được    - Ông ơi!... Ông chở tôi ra chợ
                                                                  Minh họa: ĐẶNG THỊ THỌ  ít tiền nên tôi thấy tinh thần mẹ tốt   mua thêm ít đồ, đặng mình mua thêm
                                                                                      hơn. Tôi chưa biết sẻ chia cùng mẹ,   2 chậu bông về chưng trước cửa cho
                   NGUYỄN BÁ THUYẾT               Quê tôi có quan niệm chợ chiều 30   chỉ biết buồn vì phải đến cuối ngày   thêm phần khí thế!
                                               tháng Chạp là chợ tết của nhà nghèo, bởi   30 tết mẹ tôi mới thực sự dành thời   Nghe xong lòng tôi càng thêm
               ơn 60 tuổi rồi nhưng mỗi lần nhắc   những gia đình có điều kiện đều đã mua   gian chuẩn bị tết cho nhà mình...  phấn khởi: Ừ, mình đi thôi kẻo trễ
               đến tết là tim lại rộn ràng, khóe   sắm đầy đủ từ trước đó. Và rằng sắm tết   Tuổi thơ chị em tôi mỗi năm chỉ   người ta mua hết!
        Hmắt cay cay, sống mũi nồng nồng.      là sắm đồ để cúng, để đơm thì phải tươi   khi tết đến mới được mua áo quần và   Tôi chở vợ lượn qua từng con
           Tôi nhớ nhất những lần theo mẹ đi chợ   ngon, muốn vậy phải lo mua sắm từ sớm.   dép mới. Khi mua áo quần thì thường   phố, lòng lâng lâng niềm vui đến
        quê vào ngày 30 tết!                   Những gia đình nghèo cũng muốn vậy,    chọn bộ rộng hơn để dùng được      với phiên chợ cuối cùng trong năm.
           Đã lâu lắm rồi, và năm nay thêm một   song quanh năm lo làm lụng vất vả để đến   nhiều năm. Tôi 6 tuổi thì phải chọn   Chợ đã giàu lên, người đã giàu lên.
        cái tết nữa tôi không có mẹ gần bên, nhưng   khi xong việc cũng là lúc ngày cùng tháng   mua bộ áo quần vừa cho 7, 8 tuổi để   Dẫu vẫn tất bật vội vã nhưng thấy
        những ký ức được cùng mẹ đi chợ tết ở quê   tận mới đi sắm tết.               trừ hao khi lớn lên. Mua dép thì chọn   nụ cười người bán, người mua và cả
        nghèo và giờ phút gia đình quây quần bên   Chiều 30, sau khi tích cóp được ít tiền,   loại dép nào bền, lâu đứt và chọn dép   những người không bán, không mua
        nồi bánh chưng chờ đón giao thừa vẫn trong   đã trả được hết hoặc một phần nợ nần trong   nhựa dẻo để lỡ có bị đứt quai thì vẫn   dành cho nhau cũng đủ hạnh phúc
        tâm trí tôi với bao hình ảnh sống động.  năm, dân lao động nghèo mới ra chợ, sắm   có thể hàn lại được...        lắm rồi. 



                                                                                                                            Chợ quê nhưng lúc nào cũng đủ
                         Nhớ mãi chợ tết quê nhà                                                                         đầy mỗi dịp tết đến. Từ ngoài cổng,
                                                                                                                         đập vào mắt tôi là những sạp hàng
                                                                                                                         bán quần áo tết. Gọi là sạp nhưng
                                                                                                                         thực chất là những bộ quần áo rực rỡ
                                                                                              LÊ TRƯƠNG THÚY DIỄM        mắc trên chiếc sào dài, bên trên căng
                                                                                                                         một tấm bạt lớn. Ấn tượng nhất là
                                                                                             hững cánh én chao nghiêng   những bộ quần áo được may đủ kiểu
                                                                                             trên bầu trời xanh thẳm.    dành cho trẻ em. Một vài em nhỏ
                                                                                      NTừng búp mai trong vườn           nép sau lưng mẹ, đôi mắt long lanh
                                                                                      nhà thập thò hé nụ như chơi trò trốn   nhìn những chiếc áo, chiếc quần đủ
                                                                                      tìm giữa mùa xuân. Cái lạnh vẫn    màu. Nhìn tụi nhỏ, tôi lại nhớ đến
                                                                                      mơn man se sắt trên da thịt. Ấy là   những lần được mẹ dẫn đi chợ mua
                                                                                      những dấu hiệu chỉ xuất hiện mỗi   đồ tết. Hồi ấy nhà còn nghèo, ngày
                                                                                      năm một lần để tiễn đưa năm cũ và   tết mẹ phải chắt chiu dành dụm để
                                                                                      đón chào năm mới.                  vun vén cho đủ đầy. Ấy vậy, mỗi lần
                                                                                         Sáng sớm 23 tháng Chạp, tôi theo   được ướm thử lên người bộ quần áo
                                                                                      mẹ ra chợ sắm tết. Đã lâu lắm rồi tôi   tết, lòng tôi lại tràn ngập niềm hạnh
                                                                                      mới được cùng mẹ tản bộ trên con   phúc. Mùi hương kỳ diệu của lớp vải
                                                                                      đường quen thuộc. Con đường này    mới bao giờ cũng vấn vương trong
                                                                                      ngày bé tôi đã cùng mẹ gánh rau,   tâm trí những đứa trẻ.
                                                                                      bưng bí để đổi lấy từng bộ quần áo,   Chợ tết luôn chật ních người qua
                                                                                      miếng thịt hay bánh kẹo sặc sỡ mỗi   lại. Nhớ có lần, trong một phiên chợ
                                                                                      bận tết đến. Vậy mà bấy lâu nay, mải   tết, vì mải mê nhìn ngắm những con
                                                                                      chạy theo những phù phiếm giữa     búp bê với những bộ váy xinh xắn,
                                                                                      vòng xoay cuộc đời, đứa trẻ tôi ngày   bàn tay bé xíu của tôi đã vuột khỏi
                                                                          Đồ họa: YÊN LAN  nào bỗng chốc quên lãng.      tay mẹ. Khi tôi suýt khóc vì sợ hãi,
   3   4   5   6   7   8   9   10   11   12   13