Page 3 - Báo Phú Yên
P. 3

01           Ất Tỵ


                       toasoan@baophuyen.com.vn                                                                                             Chợ tết




             PGS.TS NGUYỄN THỊ THU TRANG


                  oàn Văn Cừ không phải
                  là đỉnh cao hay nhà thơ
                  xuất sắc nhất của phong
        Đtrào Thơ Mới 1932-1945,
        nhưng gần một thế kỷ qua tên tuổi
        ông vẫn luôn được nhắc đến, nhất là
        mỗi khi tết đến, xuân về. Nhiều thứ
        giờ đã khác xưa, người dân đi chợ tết,
        mua sắm tết cũng đã khác xưa, nhưng
        bài thơ Chợ tết của Đoàn Văn Cừ vẫn
        còn được neo trong ký ức của người
        đọc. Có lẽ không chỉ với tư cách một
        bài thơ, Chợ tết còn là văn hóa, là hồn
        quê, là giá trị tinh thần dân tộc.
           Bài thơ bắt đầu và kết thúc gói
        gọn trong thời gian một ngày. Câu
        đầu tiên diễn tả cảnh mặt trời còn
        chưa mọc, phương Đông chỉ mới
        ửng hồng và sương đêm còn giăng
        mờ mịt (Dải mây trắng đỏ dần trên
        đỉnh núi/ Sương hồng lam ôm ấp
        nóc nhà tranh), và kết thúc bài thơ
        là tiếng chuông chùa buông, nắng tắt
        dần trên đường đi, bãi cỏ (Ánh dương
        vàng trên cỏ kéo lê thê). Trong chu
        kỳ thời gian trọn vẹn một ngày đó,
        chợ trở thành trung tâm của mọi
        hoạt động. Trên những con đường
        làng, mọi người nối nhau đến chợ,
        rồi từ chợ lan tỏa ra, tản mác về nhà.                                                                               Chợ quê. Tranh: NGUYỄN NGHIÊM
        Không gian rộng là làng quê, không
        gian hẹp là chợ, liên thông nhau. Khi
        mọi người đổ về chợ đông nhất là
        lúc hoạt động mua bán lên cao trào.   Nghĩ về
        Nhà thơ mô tả: “Người mua bán ra
        vào đầy cổng chợ”. Không phải mọi                               “Chợ tết”
        người chen chúc vào/ ra chợ, mà là
        người “đầy cổng chợ”! Chữ “đầy”
        rất giản dị, mà có ý nghĩa khái quát
        này đem đến cảm nhận sâu sắc về   cũng lấy đi nhiều thứ, nhưng trong   nông dân khiêng lợn đang hùng hục   nói: “Thằng Ba coi chừng mấy con
        văn hóa làng, về nếp sinh hoạt quen   câu thơ này, thời gian đã đem đến một   vượt lên trước. “Cô yếm thắm che   gà thiến. Để qua nhà lão Dần chó
        thuộc của người dân được bao bọc   giá trị mới. Đó là khả năng thanh lọc   môi cười lặng lẽ” ý tứ, duyên dáng,   cắn chết thì nghỉ ăn tết đó nghe?”
        trong những lũy tre xanh. Đây đúng   và gột rửa. Không phải tóc bạc màu   còn mấy người khách bán mua “nói   Ở lớp học bạn khoe với nhau: “Tết
        là phiên chợ ngày tết, đông vui, tràn   sương gió, mà “nước thời gian” đã   bô bô” ồn ào…            này tao được đi thăm cô tao ở Phước
        đầy người, vật, hàng hóa, nhưng vẫn   gội sạch mọi vất vả, phiền muộn của   Bức tranh Chợ tết của Đoàn Văn   Lãnh… Bà ngoại vừa gởi cho mẹ tao
        chỉ gói gọn trong làng quê mà thôi.   cuộc đời, làm quên mọi lo toan, hơn   Cừ đẹp nhất có lẽ là tâm thế của con   một trái bí đao to để làm mứt tết”.
        Câu thơ gợi nhớ đến bài thơ Cổng   thua, được mất. Giữa ồn ào bán mua,   người chủ động đón tết. Người dân   Ở ngoài đường, chữ tết len lỏi trong
        làng của Bàng Bá Lân - cũng là một   bà cụ tóc bạc và ngôi miếu cổ vừa là   dù trẻ hay già, bán và mua, hay chỉ   những câu chuyện: “Chợ tết mà ế
        thi sĩ của làng quê như Đoàn Văn Cừ,   chứng tích của thời gian, vừa là sự   là kẻ dạo chơi ngắm chợ, đều rộn   quá, tháng Chạp thiếu, hăm chín lấy
        Anh Thơ, Nguyễn Bính:            vượt thoát khỏi thời gian, trở về với   ràng trong bầu không khí mua sắm   làm ba mươi, chạy tết cũng mệt… Tết
           “Cổng làng rộng mở. Ồn ào  bản thể nguyên sơ, an yên, tĩnh tại.    tết, đón tết, trong niềm hy vọng âm   năm nay ở Phú Mỹ có bài chòi…”.
           Nông dân lững thững đi vào nắng   Đoàn Văn Cừ là một nhà Thơ   thầm nhưng háo hức về một sự khởi   Trong truyện, nhân vật chính
        mai”                               Mới. Ông cũng như Nguyễn Bính,   đầu mới. Nhà thơ hướng đến việc    là cậu bé An đi chợ phiên ngày 26
           Cái cổng của Bàng Bá Lân không   Bàng Bá Lân, Anh Thơ hay viết về   lưu giữ ký ức về làng quê lâu đời, cổ   tháng Chạp cùng với bạn học tên
        chỉ mở ra ngày mới, mở ra cánh   làng quê, cảnh quê; nhưng Đoàn Văn   xưa, các giá trị của văn hóa tinh thần   Tòng. Cảnh bán mua, những gian
        đồng, mà còn mở ra nhịp điệu, tình   Cừ có lẽ là người vẫn giữ nét cổ điển,   của dân tộc. Thời gian là điều nhà   hàng và nhất là những món đồ chơi
        yêu cuộc sống cần lao.          mực thước. Vậy nên, bài thơ Chợ tết   thơ quan tâm trước hết, con người và   bằng đất, pháo tre, pháo thăng thiên
           Chợ tết của Đoàn Văn Cừ có tất   dù mô tả sự chuyển động, nét xuân   không gian chỉ là yếu tố thứ hai.  hấp dẫn bọn trẻ…
        cả các món nông sản, thực phẩm,   tươi, vẫn hướng đến cái đẹp hài hòa,   Viết về chợ tết, về phong tục đón   Xưa nay, nói tới chợ là nói đến
        đồ dùng quen thuộc của vùng quê.   cân đối. Cả bài thơ có cấu trúc khá rõ   tết, không chỉ thơ, mà cả văn xuôi   không gian/ địa điểm giao thương,
        Người mua đủ mọi thành phần, lứa   ràng, nội dung thể hiện theo sự vận   cũng có nhiều trang thấm đẫm tình   chỗ bán mua hàng ngày của mỗi địa
        tuổi, nhưng người bán cũng đa dạng   động của thời gian, trong đó cái tĩnh   quê kiểng. Còn nhớ nhà văn Võ Hồng   phương. Người ta đến chợ để bán từ
        không kém. Có anh bán tranh tết,   luôn đi kèm với cái động, màu này   trong truyện ngắn Ngày xuân êm đềm   cá, thịt, gạo, rau, đến nhiều món hàng
        gánh hai bồ tranh trĩu nặng, có thầy   phân biệt rõ ràng với màu kia. Màu   (in trong tập Lá vẫn xanh, xuất bản   tiêu dùng khác và mọi người đi chợ
        khóa gò lưng mài mực viết chữ, có   đen của nghiên mực nổi bật trên màu   năm 1963) kể rất hay về chuyện đi   để mua lương thực, thực phẩm và cả
        chú “hoa man” bán vàng mã, có anh   đỏ của tờ giấy; màu của trái cam rực   chợ tết, về không khí đón tết ở một   thuốc men, gia súc, gia cầm… Chợ là
        bán pháo ngồi bên gốc cây…, nhưng   rỡ bên cạnh màu những thúng gạo,   vùng quê duyên hải Nam Trung Bộ   nơi thể hiện bản sắc vùng miền, thói
        đẹp và ấn tượng nhất có lẽ là gian   nếp trắng như “núi tuyết”. Có con bò   giai đoạn nửa đầu thế kỷ XX:  quen, nếp sinh hoạt của người dân
        hàng bà lão tóc bạc:          vàng chạy tung tăng và có con trâu   “Chữ tết được nhắc đi nhắc lại   rõ nét nhất. Trong văn hóa Việt, chợ
           Bà cụ lão bán hàng bên miếu cổ  đen đứng yên lim dim mắt. Các cụ   một cách thân mến êm đềm trong   còn là chốn thân quen để mọi người
           Nước thời gian gội tóc trắng phau   già chống gậy đi lom khom, chậm rãi   mọi trường hợp sinh hoạt ở gia đình.   gặp gỡ, giao lưu, chia sẻ những buồn
        phau…”.                            bên cạnh các em bé hiếu động, “lon   Cha nói: “Mấy dây dưa leo chắc ra   vui, trao đổi thông tin, kinh nghiệm
           Bà cụ già và ngôi miếu cổ. Thời   xon” nghịch ngợm. Người mẹ bồng   trái không kịp tết. Bậy quá. Bị mưa   sống, kinh nghiệm lao động, trong
        gian thường mang đến nhiều thứ và   con dịu dàng, trong khi hai người   làm thúi giống gieo kỳ trước”. Mẹ   điều kiện giao thông và cả truyền   
   1   2   3   4   5   6   7   8