Page 24 - Báo Phú Yên
P. 24
22
Ất Tỵ
Hồn tết toasoan@baophuyen.com.vn
tham tán chính trị đến dự. Anh em khó phân biệt. Còn cành lá là thật, mời dàn học sinh người Việt đang
THÁI CHÍ THANH chúng tôi cũng phân công nhau, nhưng có phải lấy từ đâu xa, mà tu nghiệp vũ kịch, sang Nhạc viện
chuẩn bị cho một cái tết Nguyên ngay sau sân trường. Chẳng là từ Trai-cốp-xki mời nghệ sĩ Lê Dung
đán ở thủ đô Mát-xcơ-va thật hoành hai tuần trước tết, mấy anh em tôi đang học cao học thanh nhạc ở
ôi đã nhiều lần đón tết ở tráng, ấn tượng để quảng bá văn hóa đã chọn loài cây giống đào ở nước đấy… Tất nhiên chủ nhà chúng
nước ngoài, mỗi lần một nước mình với bạn bè quốc tế, và ta, đem về, cắm vào nước ấm và tôi cũng phải góp vui, hát hò, đàn
Thoàn cảnh khác nhau nhưng cũng là để chúng tôi vơi đi nỗi nhớ để gần lò sưởi bằng hệ thống nước sáo, lại có cả ông bạn tôi đời chưa
đều có chung tâm trạng là nhớ nhà, nhà, nhớ quê hương. nóng trong tường. Dịp tết, cành đã từng thơ phú gì mà hôm ấy bỗng
nhớ quê hương da diết. Ai đã từng Hội trường đón tết được trang mọc đầy lá và chồi non, y chang đốc chứng làm thơ bằng tiếng Nga,
trải qua những ngày tết xa Tổ quốc hoàng rất đẹp, chẳng khác mấy so cành đào ở Hà Nội. được nhiệt liệt vỗ tay, reo hò. Thì
mới thấu hiểu rằng, chẳng có nơi với trong nước. Khách đến chúc Bất ngờ thứ hai dành cho khách ra lão ta dịch bài thơ của Tố Hữu ra
nào đón tết được đầm ấm và thiêng mừng, ai cũng sững sờ, ngạc nhiên, là lễ tết có những tiết mục văn nghệ tiếng nước bạn, nhưng dịch quá sai
liêng như ở quê cha đất tổ cả. nhất là khi thấy cây đào cao, mơn tuyệt vời, đẳng cấp, làm cho chủ nên chẳng ai phát hiện được.
Tết xa quê đầu tiên của tôi khi mởn chồi non, lộc nhú và rất nhiều nhà chúng tôi nở mày nở mặt mà Bất ngờ nhất là trên những mâm
đang học năm thứ nhất ở thủ đô nụ hoa chi chít trên cành. Giữa mùa các thầy cô và khách quốc tế cũng cỗ tết có cả rượu “Lúa mới” mà
Mát-xcơ-va của Liên bang Xô Viết, băng tuyết xứ lạnh này, ngoài cây ngạc nhiên, thán phục. Đầu tiên là dân Nga gọi là “Votska Việt Nam”.
năm 1986. Vào dịp đó, nơi đây thông, các loài cây khác đều đã trút dàn múa của các nữ sinh Việt Nam Điều này là vô cùng đặc biệt bởi
đang là những ngày lạnh giá nhất hết lá trong mùa thu vàng trước đó, đẹp như thiên thần biểu diễn, rồi khi ấy, Liên Xô đang cấm rượu, các
trong năm, cây cối trơ trọi và được sao lại có một cây đào đẹp mê hồn đến mấy tiết mục hát múa dân tộc, cửa hàng không bán, thỉnh thoảng
phủ trong tuyết băng, càng làm cho thế này? Chở từ Việt Nam sang ư? và đặc biệt là màn trình diễn tuyệt có rượu vang nhưng xếp hàng rồng
những ngày tết xa quê thêm lạnh Không thể! Hay là hàng giả? Đúng đỉnh với chất giọng opera nổi tiếng rắn lên mây mà chắc gì đã đến lượt.
lẽo… Nhưng bù lại, chúng tôi được một phần vì hoa và nụ do bọn tôi của Lê Dung làm cả hội trường Các cuộc liên hoan, hội hè chỉ được
đại sứ quán nước mình rất quan đã tỉ mỉ làm bằng giấy màu, gắn ngây ngất, sững sờ, lặng đi giây lát uống nước khoáng, cao lắm là nước
tâm, cung cấp bánh, bánh tét, nhà rất khéo lại ở những cành cao nên rồi tiếng vỗ tay dậy lên, vang mãi, có ga, nên cánh ham nhậu thấy nhạt
trường cũng tạo điều kiện, xem tết vang mãi… Để có những tiết mục nhẽo vô cùng.
dân tộc của ta như ngày lễ, được đó, anh em chúng tôi sang Trường Ông tham tán đại sứ nước ta
nghỉ học để tổ chức. Điều làm tôi trung cấp Nghệ thuật Mát-xcơ-va thấy vậy, gặp riêng lớp trưởng,
khá bất ngờ là nhiều giáo sư, giảng hỏi sao lại liều vậy. Nhưng khi
viên hỏi thăm và mong được mời Tết được báo cáo là Ban giám hiệu nhà
đến đón tết. Các bạn học viên các trường đã “rất tôn trọng phong tục
nước khác cũng háo hức đón chờ, đầu tiên ở đón giao thừa” của nước ta nên
như ngày lễ của họ. Những người được dùng thoải mái, ông ấy có vẻ
khóa trước cho biết là họ rất ấn thích thú lắm. Trong tiệc liên hoan,
tượng với tết của ta vì vừa vui, vừa vị tham tán ngồi cùng mâm với ông
được thưởng thức những món ăn hiệu phó đối ngoại của trường, liên
Việt Nam đặc biệt ngon. xứ người tục nâng cốc “Đô-can-sa” (tức uống
Tết cũng là dịp để giao lưu hữu cạn ly). Các bạn khách Tây thì khỏi
nghị, tuyên truyền cho đất nước, phải bàn, chẳng mấy khi được đồ
quê hương. Đại sứ quán cử hẳn một ăn ngon lại có cả rượu nên bung vui
hết cỡ. Hầu hết các mâm lấy thêm
chai, còn bao nhiêu, chúng tôi gói
lại làm quà cho các giảng viên quen
biết, chẳng có ai từ chối cả.
Sau tiệc tùng, các bàn được dẹp
lấy chỗ cho sàn nhảy. Tôi vốn vụng
về, dù các điệu chậm chạp như
ngỗng đi cũng suýt giẫm chân các
bạn nhảy, nên được vài bản nhạc
rồi lấy cớ rút lui, làm chân chạy lon
ton. Còn anh bạn họ Trần tên Việt
là cây văn nghệ sôi nổi nhất lớp, hát
hay, nhảy đẹp, nói giỏi, thành chủ
lực của chủ nhà, hết mời bạn nhảy
này lại chào bạn nhảy khác. Bạn
tôi vốn đã nhỏ con so với người
Việt, nhưng khi nhảy với một cô
gái đoàn Cu Ba, da nâu, tóc xoan và
to có lẽ gấp ba anh, anh vẫn chẳng
ngại. Đến điệu nhảy rất cuồng nhiệt
“Cha! Cha! Cha!”, bạn tôi nhảy hết
mình, có lúc bị cô bạn nhảy nhấc
lên, hoặc kẹp vào hông mà quay,
bạn tôi cũng chẳng ngán. Mỗi lần
như thế, cô gái Cu Ba lại thích thú
reo lên bằng tiếng Nga “Ma-la-đets!
Ma-la-đets!” (Khá lắm! Khá lắm!).
Cho đến khi anh bạn tôi mệt phờ, cô
bạn nhảy mới tha…
Tan cuộc, khi chỉ còn một mình
trong phòng riêng, nỗi nhớ nhà, nhớ
người thân trỗi dậy mỗi lúc một
mãnh liệt... Đó mới đúng là lúc tôi
cảm nhận được sâu sắc nhất thế nào
Minh họa: HOÀNG HÀ THẾ là xa gia đình, xa Tổ quốc…