Page 68 - Tạp chí Nha Trang
P. 68

NGUYỄN HƯƠNG DUYÊN


                               TÍ TÁCH


                               MƯA XUÂN



                               truyện ngắn









                                   ã sực lên mùi lá chuối, lá dong chín, mùi ấy quyện
                              Đvới hương nếp, hương than tạo nên hỗn hợp đêm
                               trừ tịch đau đáu. Bếp lửa đỏ lừ khắc khoải. Nồi bánh
                               chưng  sùng  sục  rung  lên  bởi  giai  điệu  rất  riêng  của
                               những giây phút cuối cùng năm cũ.
                                  Vỗ về. Dứt khoát.
                                 Con Khoang ghé bộ lông mềm mại nằm đánh sịch
                               ngay sau bếp, hơi lửa tỏa ra làm dịu cái lạnh vấn vít của
                               đêm cuối năm. Nó đưa mắt nhìn anh thay cho lời xin
                               phép rồi lim dim ngủ.
                                 Dẫu đã ngồi rất sẽ sàng, chị vẫn làm anh giật mình.
                               Cơ thể đang hồi phục sau tai nạn khẽ nẩy lên, rồi tấm
                               lưng dài, xương xương lại gù xuống như cũ. “Xong hết
                               rồi hả em?”. Anh hỏi mà không cần câu trả lời. Nắm lấy
                               đôi tay lạnh ngắt của vợ giơ ra phía lửa đang hà hơi ấm
                               sực, anh cảm nhận rõ đôi bàn tay bé nhỏ, xương xẩu của
                               vợ đang ấm dần. Đôi bàn tay này, tấm thân gầy gò này
                               luôn dìu anh qua những ngày nguy khó.
                                 Chị lấy que cời lửa, gắp những viên than đỏ rực tôi
                               xèo xèo trong xô nước cũ. Chị biết anh đang nghĩ gì, nghĩ
                               đến ai và chị tránh không nhắc đến. Lúc chiều, chị đã



                                                                               67
   63   64   65   66   67   68   69   70   71   72   73