Page 124 - Tạp chí Nha Trang
P. 124

“Rằng  hay  thì  thực  là  hay/Đem     Đương  say  còn  biết  cóc  đâu
           “nho” đối “xỏ” lão này không ưa”.   hoa!

             Mặc  dù  được  giải  cao,  nhưng     Da mồi tóc bạc, ta già nhỉ,
           sau  đó  nghe  mình  bị  phê  như      Áo tía đai vàng, bác đó a?
           trên,  Chu  Mạnh  Trinh  có  ý  giận   Mưa  nhỏ  những  kinh  phường
           Nguyễn  Khuyến.  Vì  vậy  khi  làm   xỏ lá
           Án sát ở Hưng Yên, nhân dịp tết        Gió to luống sợ lúc rơi già!
           Nguyên đán, Chu Mạnh Trinh gửi
           tặng  Nguyễn  Khuyến  một  chậu        Lâu nay ta chỉ xem bằng mũi,
           hoa  trà  -  loài  hoa  có  sắc  nhưng   Đếch thấy hơi thơm, một tiếng
           không  có  hương,  hàm  ý  chê      khà!
           Nguyễn  Khuyến  thiếu  sâu  sắc.       Tương  truyền,  khi  người  nhà
           Hiểu được thâm ý người tặng, nên    trở về và đưa bài thơ của Nguyễn
           nhận  hoa  xong,  Nguyễn  Khuyến    Khuyến,  Chu  Mạnh  Trinh  đọc
           liền làm một bài thơ liên quan đến   xong  ân  hận  lắm  nhưng  không
           chậu  hoa  nói  trên,  gửi  cho  Chu   biết  làm  thế  nào.  Không  rõ,
           Mạnh Trinh. Bài thơ ấy viết bằng    chuyện  còn  có  tình  tiết  nào  nữa
           chữ Hán có tên “Sơn trà”, sau này   không,  nhưng  quả  thật  cuộc  đời
           được chính Nguyên Khuyến dịch       của  cụ  Nguyễn  Khuyến  có  rất
           với tên gọi “Tạ lại người cho trà”:  nhiều giai thoại thú vị gắn liền với
             Tết  đến  người  cho  một  chậu   văn chương được đời sau truyền
           trà                                 tụng mãi.
                                                                              V.X






















                                         Ảnh: THIỆN TÂM


                                                                              123
   119   120   121   122   123   124   125   126   127   128   129