Page 122 - Tạp chí Nha Trang
P. 122

con dâu trượt của mình hay sao?
           Sợ mình sẽ làm trò cười cho thiên
           hạ,  đồng  thời  để  tránh  những
           bình  nghị  chẳng  hay  ho  gì,  ảnh
           hưởng đến uy tín nên cụ Nguyễn
           Khuyến  đành  chọn  cách  bái  yết
           nhà vua và chỉ vái 2 cái, tuy biết

           rằng mình không quỳ lạy như các
           vị quan khác, có thể bị qui vào tội
           khi quân và bị chém đầu.
             Tuy  nhiên,  có  lẽ  vua  Thành
           Thái hiểu được biết uẩn khúc này
           nên thông cảm, chỉ quở trách nhẹ
           rồi hỏi nguyên nhân:

              Trước mặt vua, cụ Tam Nguyên       Nhà thơ Chu Mạnh Trinh (1862-1905) - Ảnh: TƯ LIỆU
           Yên Đổ chỉ biết trả lời:            mọi người:
             -  Muôn  tâu  Hoàng  Thượng,         Một nắm xương khô một nắm da,
           thần giờ đây chỉ như một con trâu   Bao nhiêu các ách đã từng qua.
           già, xin đức Khâm thượng khai ân!   Đuôi khom biếng vẫy Điền Đan hỏa,

             Nhà  vua  mỉm  cười.  Song,  để   Tai nặng buồn nghe Ninh Tử Ca.
           giữ phép vua, phép nước cũng là     Sớm thả Vườn Đào chơi đủng đỉnh,
           để giữ uy tín của triều đình, hơn   Tối  về  thôn  Hạnh  thở  nghi  nga.
           thế nữa, nhà vua còn biết Nguyễn    Có người toan giết tô chuồng mới,
           Khuyến là nhà thơ có tài ứng khẩu   Ơn đức vua Tề lại được tha.
           nên truyền thánh chỉ:
                                                  Bài thơ “xuất khẩu” trên thuộc
             - Vậy thì khanh hãy làm bài thơ   thể thất ngôn bát cú, làm rất đúng
           “Vịnh trâu già”, nếu thơ hay trẫm   niêm  luật,  sát  đầu  đề  dù  đó  là
           miễn tội.                           đề  tài  khó.  Đặc  biệt  cụ  Nguyễn
             Không  ngờ  chỉ  mấy  phút  sau   Khuyến đã ví mình- một vị quan
           đó,  cụ  Nguyễn  Khuyến  đã  ung    lại  không  còn  mẫn  cán  với  triều
           dung đọc bài thơ theo Đường luật    đình  như  xưa,  nay  chỉ  như  một
           thất  ngôn  bát  cú  “Vịnh  trâu  già”   con  trâu  già,  trâu  phế.  Sau  khi
           trước sự ngạc nhiên của vua lẫn     nghe  xong  bài  thơ,  vua  Thành



                                                                              121
   117   118   119   120   121   122   123   124   125   126   127