Page 59 - Người Hà Nội
P. 59

Nhớ miền   T Ế Txưa




































                                                                                            Tản văn của LÊ MINH




                          ương xuân chạm vào cánh cửa thời  nghĩa là cát tường, may mắn. Mẹ nói, gà còn  Rồi bố chỉ tay lên bức hoành phi kính cẩn
                          gian, phố dài lên áo mới cũng là lúc  biểu tượng cho ngũ thường “nhân - lễ - nghĩa  treo giữa bàn thờ gia tiên, chậm rãi đọc từng
                          đông rời đi chẳng bỏ quên gót mùa.  - trí - tín” của người quân tử.         chữ cho anh em chúng tôi nghe “Hiếu nghĩa vi
                 HTrong tiếng cựa mình của chồi non,          Bày biện mọi thứ xong xuôi, mẹ quay sang  tiên”. Bố vỗ vai tôi “sau này trưởng thành hãy
                 xuân hòa cùng vào nỗi nhớ, dư âm Tết xưa cất  nấu bình trà hoa cúc. Mẹ nói, cúc là loài hoa  làm một người đàn ông trụ cột đúng nghĩa, phải
                 gọi yêu thương. Tôi là đứa trẻ rất thích Tết,  có trong tứ quý, tứ hữu và cả tứ thời. Các cụ  duy trì đạo lý về tôn ti trật tự của nhà mình nghe
                 thích không khí chộn rộn, tất bật vui tươi  ngày xưa thường ví hoa cúc với người quân  con”. Bố tôi có thú chơi tranh Đông Hồ ngày
                 những ngày cận Tết. Mùi Tết, hương vị Tết cứ  tử. Người quân tử làm bạn với hoa, thường vẽ  Tết. Bố nói, thấy tranh Đông Hồ là thấy Tết
                 len lỏi vào trong lòng tôi suốt những năm  hoa cúc trong đáy chén của mình để mỗi khi  ngay sát cửa. Mỗi bức tranh là một câu
                 tháng tuổi thơ.                           độc ẩm, nâng chén lên là thấy mặt hoa. Theo  chuyện mà bố thường kể tôi nghe vào dịp này.
                    Nhớ những chiều ba mươi rộn ràng đón   người xưa, hoa cúc tượng trưng cho khí tiết  Một dòng tranh dân gian Việt Nam họa hồn
                 Tết, cả nhà quây quần ngồi gói bánh, tôi  của người quân tử “Diệp bất ly chi, hoa vô lạc  trên những tờ giấy điệp. Tôi đắm chìm vào
                 mừng rỡ reo lên khi những chiếc bánh      địa” (Lá không rời cành, hoa không rụng    những điều bố kể, bố giảng giải. Có lần, tôi
                 chưng xanh vuông vức được buộc lại bởi    xuống đất) hàm ý tượng trưng cho sự kiên   ngây ngô hỏi bố “Bố ơi, Tết là gì?”, bố tôi mỉm
                 những chiếc lạt mềm. Âm thanh vui tươi    trung của người quân tử ngày xưa, còn là   cười trả lời “Tết là dịp để tình thân trong gia đình
                 hòa lẫn tiếng cười của ông bà, cha mẹ ấy đã  minh chứng cho sự chung tình sắt son, mãi  thêm thắt chặt”.
                 in dần vào tâm trí, tâm hồn tôi. Nồi bánh  mãi không chia lìa. Trong rất nhiều bức tranh  “Xuân sinh, hạ trưởng, thu liễm, đông tàn”.
                 được bắc lên bếp. Tiếng lửa reo vui, tiếng  dân gian, hoa cúc và gà trống thường song  Một năm bắt đầu bằng mùa xuân và Tết
                 lách tách của củi, tiếng lục bục nồi bánh đã  hành, người ta gọi hình ảnh ấy là “cửu cát”  chính là dấu ấn đậm nét nhất khắc họa giây
                 sôi. Vài giọt nước khẽ rớt xuống bếp thơm  (hoa cúc đồng âm với chữ “cửu” trong tiếng  phút giao mùa. Mùa xuân gói Tết trong lòng
                 phức. Làn khói bay cay xè con mắt đang háo  Hán) mang ý nghĩa cầu mong mọi sự tốt đẹp  để nở hoa yêu thương. Tết để ta ngưỡng vọng,
                 hức. Thi thoảng bố lại mở nắp nồi bánh đổ  được bền vững, lâu dài.                   tri ân cội nguồn, trả ơn người mình thọ ơn,
                 thêm nước vào. Bên nồi bánh, tôi được nghe   Đến khoảng 23 giờ 30, bố chuẩn bị thêm  được đi sâu vào văn hóa, phong tục của dân
                 bố kể nhiều chuyện về Tết.                bàn kê để cúng giao thừa ở ngoài sân. Anh em  tộc để thấy yêu hơn đất nước quê hương
                    Mẹ lúi húi nấu nước lá mùi già, dặn anh  chúng tôi xúng xính trong bộ quần áo mới, đợi  mình. Tết về, ngay cả hạt mưa cũng náo nức,
                 em tôi khi tắm phải dội nước từ trên đầu  đồng hồ điểm đúng số 12 để đón nhịp thời gian  mùi trầm hương ngào ngạt theo gió bay xa.
                 xuống để thanh tẩy, gột rửa ưu tư muộn phiền  giao hòa sang năm mới. Cả nhà mừng đón giây  Tôi muốn mình được trở về quá khứ, muốn
                 năm cũ, mừng đón may mắn tốt lành trong   phút thiêng liêng, cầu mong mọi điều tốt đẹp.  được tìm dáng mình ngày xưa thuở bé, muốn
                 năm mới. Rồi mẹ sửa soạn luộc gà, đơm đĩa xôi  Mùi trầm hương theo gió bay ngào ngạt, mùi  được tựa cửa mong mẹ đi chợ Tết về, muốn
                 gấc đầy ắp tròn vo và cẩn thận đặt con gà lên  khói pháo thơm nồng mang màu may mắn,  được hít hà mùi hương chứa trọn đất trời,
                 trên. Mẹ vừa làm vừa nói với tôi về thức cúng,  tôi hít hà hương của trời đất, cành đào xinh  được quây quần bên bếp lửa, trông bánh
                 rằng trên thế gian này chỉ có gà mới có thể  bên cạnh cũng nghiêng mình đâm nụ thắm  chưng nghe những điều hay.
                 đánh thức được mặt trời, mặt trời thức dậy bởi  tươi. Cúng xong, bố chỉ tay lên trời nói: “Con  Tôi rất nhớ bố. Ngày bố rời xa anh em tôi,
                 tiếng gà gáy. Vì thế giao thừa nhà nhà đều  biết không, ngay giờ khắc này là sự chuyển giao  cuối năm ấy, cây đào phai trước nhà cũng
                 thường đồ xôi gấc, màu đỏ rực rỡ tượng trưng  công việc của hai vị hành khiển, người hành  nhạt nhòa với gió. Trời đất vẽ bức tranh xuân
                 cho mặt trời sẽ mang ánh sáng, ấm áp đến gia  khiển năm cũ sẽ bàn giao lại công việc cho người  tuyệt vời cho thế gian, những người thân đã
                 đình. Gà cúng phải chọn gà trống hoa chưa  hành khiển năm mới. Hai vị ấy nhìn xuống trần  khắc tạc yêu thương cho cuộc đời. Mùa xuân
                 mọc cựa, mới tập gáy le te, chưa đạp mái. Gà  gian mỉm cười khi được nhà nhà người người  vẽ hoa, vẽ thêm tóc mẹ ta màu trắng…
                 có âm Hán Việt là “kê”, đồng âm với chữ “cát”  “tống cựu nghinh tân”.
   54   55   56   57   58   59   60   61   62   63   64