Page 62 - Người Hà Nội
P. 62
“Là nàng!” Ông trở về nhà, nhìn những gốc đào trong quá khứ hào hoa và tôn quý của dân tộc.
Lãnh đặt cuốn tạp chí xuống bàn, thật lâu chậu đang héo dần đi, tất cả chúng đang rời bỏ Nhưng nếu cuộc đời suôn theo dòng suy nghĩ
lắm rồi trên gương mặt bình thản ấy mới xuất ông. Đêm, giấc ngủ chập chờn những nụ đào thì đâu có những mất mát khổ đau, “nhân sinh
hiện một nét cười nhếch bên khóe miệng. thất thốn cứ liệng qua liệng lại trong tâm trí. như mộng, kiếp người tựa kiếp phù vân”. Bao
Lãnh thầm nghĩ nếu chàng không rời đi thì Ông ngồi dưới gốc đào, tay phe phẩy quạt, mùa hoa đào nở rồi lại rụng mà thất thốn vẫn
liệu có một đám cưới xảy đến!? từng dòng nước mát thấm dần xuống bộ rễ, cứ muộn màng. Đời người cũng nhẹ trôi theo
Chàng vẫn âm thầm dõi theo những bài viết đám rêu nhợt nhạt phủ một lớp xanh mờ dọc kiếp hoa đào.
của nàng và không bỏ sót bất kỳ phóng sự nào khắp thân nhánh. Đột nhiên ông bật dậy, hai ***
về nàng. Đôi mắt nàng khi bảy tuổi hay của bây tay ôm choàng lấy gốc đào. Một luồng gió Kỷ niệm bủa vây, nỗi nhớ càng đè nặng
giờ vẫn vậy. Xoáy xiết, ám ảnh. Nhấn chàng mạnh thổi thốc tới bốc đám lá lên cao. Duy trái tim Lãnh. Đôi mắt trở nên miên dại khi
xuống đỉnh vực. Vẫy vùng. Ngộp thở. Toàn nhất cây đào thất thốn cuối cùng trong đám nhớ đến nàng. Chiếc mũi nhỏ xinh kề lên hoa
thân không trọng lượng. Đôi vực sâu đồng tử đã đó còn sống sót. Ông nhất định phải bảo vệ nó, và hít hà. Nhưng thật không ngờ, nàng đã
xoáy chàng đến một nơi quen thuộc. Là dinh tim ông đập nhanh, tay chân lẩy bẩy, ông thét ngậm nó và cắn. Đó là bông đào thất thốn đầu
đào, khi ấy chàng đang ở tuổi mười ba. gọi con trai hãy đem cây vô cái lán che ông đã tiên sau mấy năm trời mới cho hoa. “Chăm nó
“Để tao xem rốt cuộc có thuần phục nổi nó dầy công dựng hồi chiều. Mồ hôi nhễ nhại, còn khó hơn mấy lần chăm trẻ sơ sinh, khi ông
hay không?”, bố chàng vừa nói vừa lum khum đầm đìa. Ông tỉnh dậy với vẻ mặt thất thần, ấy phát hiện chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình cho
khuân những cội đào mà ông đã dành rất một nỗi buồn hoang liêu, xa vắng thoát ra từ coi”, quá hiểu với điều này nên Lãnh là người
nhiều thời gian và tiền của để đi gom nó về. Là khe chỉ nhỏ giữa hai mí mắt sưng húp. đã chịu trận thay cho nàng. Ôi ánh mắt nàng
giống đào cổ thất thốn, được mệnh danh là Bố của ông, tức ông nội Lãnh, là một thư khi ấy. Lãnh cảm thấy có gì đó kiêu hãnh
đào tiến vua ngày xưa. Cây đào có dáng thấp sinh nho nhã, ông thuộc nhiều thơ Đường và dâng lên ở trong lòng khi nhận về ánh mắt
lùn, cứ bảy thốn là chia nhánh, gốc cây nổi ụ có phong thái chơi hoa rất điềm tĩnh. Những hàm ơn và sự quan tâm sâu sắc. Đã nhiều
xù xì, lá to và dài gấp ba bốn lần lá đào bình nhánh cây trơ khấc, khô xác tủa ra, không có năm trôi qua nhưng Lãnh không thể quên đôi
thường. Điều đặc biệt là hoa của nó có thể mọc dấu hiệu của sự sống, vậy mà ông vẫn vừa mắt đã bám riết cuộc đời chàng. Có lẽ Lãnh đã
ra bất cứ đâu từ thân cây, nhánh, dưới nách lá ngắm nhìn vừa thư thái nhấp từng ngụm trà. quá nhạy cảm khi nghe tin từ hội chơi cây
non… Vì cây trổ ít bông nên lại càng thêm Thi thoảng ngón tay ông khẽ chạm vào các cảnh, rằng nàng đã được hứa hôn với con trai
quý. Sắc hoa đỏ đậm, nhiều lớp cánh, nhị nhánh và mỉm cười. Chơi hoa phải có cốt cách của ông chủ vườn đào rộng lớn nhất nhì ở
vàng, mùi thơm thoang thoảng dễ chịu. Có của một người quân tử, phải có tâm thiền, tâm thành phố.
điều đến dịp rằm tháng Giêng hoa mới nở, đó nhẫn... chớ nên cưỡng cầu, dục tốc thì bất đạt, Bỗng dưng Lãnh thấy tự ái, thấy mình như
cũng là sự “tiếc nuối” cho những người trồng lẽ ấy vốn thường tình. một kẻ bị nàng đem ra trêu đùa, ánh mắt nàng
hoa và chơi hoa thất thốn. Quả nhiên Tết năm đó, lần đầu tiên trong nhìn Lãnh như thế để làm gì, cả nụ hôn ở
“Phải nở đúng Tết mới có giá trị” là lý do mà đời ông được chiêm ngưỡng đào thất thốn nở vườn đào nữa, nếu nàng không thích Lãnh thì
nhiều năm qua bố chàng đã dốc lòng dốc sức đúng dịp, chỉ vài bông thôi mà đến cả một cớ sao làm vậy? Lãnh cảm thấy ghét tất cả
để thuần phục cho được giống đào cực kỳ ưa thập niên dài đẵng bố ông dày công chăm sóc, những thứ xinh đẹp thuộc về nàng, và rùng
sạch, khó tính này. Thêm nữa, thổ nhưỡng nâng niu chờ đợi... Những bông đào thất thốn mình khi hình dung đến một người đàn ông
hợp với đào thất thốn nhất là phải được trồng hội tụ tất thảy tinh hoa của đất trời, làm thân khác cũng chạm lên nàng, như Lãnh đã từng.
ở trong dinh, nay vùng đất này lại bị thu hẹp tâm ông dịu lại, giãn nở những nếp nhăn trên Càng nghĩ càng thêm điên... Lãnh cố gắng hết
dần để nhường chỗ cho quy hoạch đô thị, bãi gương mặt. Giá như ông giữ được thái độ này sức để kiềm chế những thớ gân đang sục sôi
đất bồi ven sông làm sao thích hợp cho giống trong suốt thời gian chung sống thì gia đình và có thể là một cuộc ẩu đả xảy ra.
đào thất thốn? ông đã không tán gia bại sản. Năm đó vì quá Ngày cuộc thi cây cảnh toàn thành phố,
Ông nhìn những luống đào bích, đào phai... mê đào, vì cái tôi quá lớn, ông đã bỏ mặc luôn con trai ông chủ vườn đào về nhất và không
sắc hoa không còn thắm, từng lớp cánh cuốn cả vợ con, một mình lên miền núi cao. Hoa ưa ngần ngại tặng gia đình nàng cây đào cổ có
tung mịt mù khi có gió thổi qua. Cánh đồng khí hậu lạnh thì ông sẽ chiều theo hoa, ông dáng long phượng giao cảm tượng trưng cho
đào xơ xác, thiếu sức sống. Ông là đời thứ hai không tin rằng ông sẽ không thuần phục được sự hạnh phúc, gắn kết và thịnh vượng, giới
duy trì nghề trồng đào, từng kinh qua trận nó! Mặc dầu ở quê nhiều hộ gia đình vốn thưởng thức hoa ở đây sẽ sẵn sàng chi trả với
mạc, chẳng nhẽ giờ lại đầu hàng trước những trồng đào lâu đời cũng đã bỏ cuộc với giống giá vài trăm triệu.
khó khăn thử thách? Không đời nào! đào thất thốn, họ chỉ chuyên tâm với những “Ôi nụ cười của nàng lúc này thật giễu cợt
Từng luống đất vun cao, được phơi nắng, loại đào dễ trồng, dễ chăm, lại hiệu quả kinh làm sao”, Lãnh muốn phì nhổ vào sự tham lam
khử chua, bón đầy đủ những dưỡng chất, hệ tế. Riêng ông đời nào chấp nhận sự thất bại. của nhà nàng. “Nàng chấp nhận sự ban tặng
thống kênh rạch thoát nước chuẩn bị kỹ Từng mảnh đất ông bán đi, cho đến khi chỉ này ư? Phải rồi, trông nàng hạnh phúc đến cả
lưỡng… Vậy mà những ruộng đào vẫn cứ héo còn một rẻo đất nhỏ viền xung quanh nhà. bật khóc thế cơ mà. Thật lãng xẹt!”
hon không bật lên nổi, chắc phải mất vài năm Chẳng ai ngăn cản được bởi ông vẫn luôn tin “Đừng có ở đây nếm sự thất bại nữa”, câu nói
để thích nghi với môi trường mới. Giống đào chắc rằng sẽ có ngày thành công trở về và trong lòng vang lên, chạm vào tự trọng. Lãnh
bích, đào phai... dễ sống nhất mà còn vậy thì phục dựng lại giống đào tưởng chừng như đi không lời từ biệt. Là sự trừng phạt của
đào thất thốn phải làm sao đây? “thất truyền” này. Và ông sẽ là người lưu giữ chàng dành cho nàng hay sự ra đi này với
Người Hà Nội
65